Tô Phi sốt ruột cho đến trưa, thì Kim Thành Vũ lại nhàn nhã cho đến tra.Mà Diệp Thanh Linh còn ở trong tháng, trời lại lạnh, cô chỉ có thể đilại trong nhà, mỗi ngày má Trương đều làm cơm chuyên bồi bổ cô trongtháng cữ. Thượng Quan Sở lo lắng, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng về nhà lo liệu bữa ăn cho Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở vừa về nhà liền vây quanh Diệp Thanh Linh, không quan tâm đến đứa bé, chỉ cần vừa nghe đứa bé khóc sẽ cau mày nói: “Má Trương, ôm thằng nhóc ra ngoài.”
“Anh có phải cha nó không vậy, cả ngày chỉ biết con dâu, không thươngcon chút nào.” Má Trương lải nhải vừa nhẹ đảo ra sau ôm đứa bé xuốnglầu.
Thượng Quan Sở cười hắc hắc, nói :”Thằng nhóc này chỉ biết khóc, sao Thanh Linh nghĩ ngơi được?”
Má Trương biết Thượng Quan Sở đau lòng cho Thanh Linh, cũng cảm động,bản thân ôm đứa bé ra khỏi phòng, đi được 2 bước nói, “Thanh Linh, cóphải đứa bé đói bụng hay không?”
Diệp Thanh Linh mỉm cười nói: “Má Trương, đưa con cho con!” Đã 2 tiếng chưa bú sữa rồi, vừa lúc.
Má Trương giao đứa bé cho Diệp Thanh Linh, rồi xoay người ra khỏi phòng. Diệp Thanh Linh cẩn thận cho đứa bé bú sữa, trên mặt mỉm cười, bộ dángthật hạnh phúc.
Thượng Quan Sở ở bên cạnh nghiên cứu nửa ngay, đột nhiên nói: “Vợ ơi, anh đói bụng.”
Diệp Thanh Linh há mồm muốn mọi người dọn cơm cho Thượng Quan Sở, Thượng Quan Sở cười ngăn lại, “Không cần.”
“Không phải anh đói sao?” Diệp Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2015965/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.