Chương trước
Chương sau
Trên phố, dòng người nhốn nháo, cây cột đèn ngũ sắc ở khu chợ đầu đường ngăn cách với trung tâm thành phố, chia làm hai loại người rõ rệt. Một nhóm người quần áo cao quý sang trọng đi đến đâu cũng muốn giương nanh múa vuốt, chỉ sợ người khác không biết họ là người có tiền; còn một loại ăn mặc hở hang ở trong đám người mắt đưa mày lại. Những ánh đèn từ trong các quán bar chiếu rọi một góc ngã tư đường, tốp ba tốp năm người ngồi chồm hổm ở trên đất, dùng ánh mắt đắm đuối quan sát cảnh nam nữ liếc mắt mua tình.
Trong một quán bar, những dáng người đẹp lắc mình trên sàn nhảy điên đảo, một cô gái Moe lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bên tai truyền đến âm thanh những ly rượu có lực va chạm, tiếng nhạc lớn lại pha chộn với tiếng cười đùa của nhiều người làm Lâm Nhược có cảm giác bực bội. Một ly lại tiếp một ly đem Brandy nuốt xuống, cuống họng nóng rát lên làm cô cảm thấy bình tỉnh lại không ít. Giống như chỉ có cảm giác lúc này mới chân thực.
Trong lòng người nên thay đổi, đúng không?
Cách ăn mặc gọn gàng sạch sẽ như nữ sinh, dáng người thướt tha kiều mị, làm lộ ra gương mặt tròn trỉnh như quả táo rất đáng yêu. Lại mang trên người đồ trang sức trang nhã không cầu kì làm cô trông thuần khiết mà tinh sảo. Ánh mắt ôn nhu hiền hòa, tròng mắt nheo lại có cảm giác không nói lên lời vẽ mị hoặc quyến rũ. Đôi mắt màu hổ phách nhấp nháy như đang nhìn trộm cái gì đó, làm cho đàn ông nhìn vào nhất thời mềm nhủn gân cốt.
Những đường cong nổi bật trên người cô làm bọn sắc lang xung quanh rục rịch muốn động, đáng tiếc là phía sau người đẹp lại có hai cái đuôi bọc người. Phía sau cô gái Moe là hai vị áo đen, Tây trang giầy da, mang theo một chiếc kính đen, khuôn mặt vô cảm nhìn bộ dáng cũng biết không phải là người háo sắc.
Trong đám người lại có kẻ không sợ chết lắc lư ly rượu trên tay hướng Nhược Lâm đi đến, còn chưa đến gần Lâm Nhược, tính toán trong đầu lại bay đi mất khi thanh âm mềm mại yêu mị vang lên, du âm còn văng vẳng bên tai: "Anh là muốn làm quen với tôi?"
Khí thế trên người cô gái Moe này làm hắn hơi hoảng, nhưng rất nhanh hắn đã bình tỉnh lại, trên khuôn mặt ghi hai chữ lưu manh ấy nở nụ cười, nhìn người đang ngồi một mình trên quầy rượu, thân thể cô như muốn dán trên bàn: "Người đẹp, có muốn uống với anh một ly không?"
Lâm Nhược tùy ý nâng lên bàn tay trắng nõn của cô, làn da tay ngọc ngà như muốn mời mọc, hấp dẫn ánh mắt cả đám người. Vẽ mặt nhàn nhạt, Lâm Nhược cực kỳ tự nhiên vung tay.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông áo đen bên cạnh làm cú quật qua vai ngã lăng xuống đất, nghe không lầm xương của hắn phát ra tiếng 'rắt rắt' , cũng tuyên bố bọn hắn chính thức bãi công! Không làm. Người đàn ông áo đen mặt không cảm xúc nhìn hắn, đến lúc này Lâm Nhược mới để ý rằng nhân vật chính trong mắt hắn là cô.
"Ai ui, mắt anh trừng lớn thật, giờ tôi mới biết anh đang nhìn tôi đấy! Đôi mắt thật xấu, tôi không thích mắt ai thì không tiếc làm người đó nhắm mắt đâu!". Nụ cười như thiên thần xuất hiện trên gương mặt Lâm Nhược, giống như là một loại mặt nạ, đeo trên làn da trắng nõn của cô. Giọng điệu khinh nhờn ấy, nếu không chính tai nghe tuyệt không ai sẽ nghĩ người nói là cô.
Hắn ta thấy danh dự của mình trước mặt cô gái này đã không còn, thể diện mất tiêu, muốn xông lên tát cô bạt tai hả giận cũng không dám, nhưng vẫn cố sống chết nói: "Đàn bà thúi! Đồ đàn bà ác độc! Không có đàn ông nào dám lấy loại đàn bà rắn rết như cô về nhà đâu!".
Lâm Nhược con ngươi co rút lại, màu mắt như đậm hơn, cho người áo đen bên cạnh một ánh mắt, cũng không muốn tự mình động thủ, rồi nhìn lại kẻ dám quấy nhiểu cô, khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc.
Ngay sau đó, hai người áo đen tựa như hai cơn gió vọt đến bên người hắn ta, một người áo đen nhấc hắn lên, một người khác nhảy tới nữa bước, chân sau quập một cái, mượn được lực bắp chân hướng xương sườn hắn đạp, đối diện tư thế của hai người áo đen, gã không kịp chống đỡ, lại bị người áo đen chặn chân té trên mặt đất, có thể nghe thêm một lần nữa tiếng 'rắt rắt', hắn ta hoàn toàn tê liệt nằm bên quầy rượu, giùng giằng vẫn không cách nào đứng lên.
Lâm Nhược nhìn về phía hai người áo đen bĩu môi, vẽ mặt khinh thường cùng kiêu ngạo: "À, không chết chứ?". Đưa tay chỉ người đang ngủm dưới đất, vẽ mặt chán ghét đến cực hạn.
Người áo đen nghe thấy giọng nói của Lâm Nhược, hướng về phía cô cúi đầu, trầm thấp mở miệng: "Không hề, tiểu thư. Thuộc hạ biết chừng mực".
Nghe được câu trả lời chắc chăn như vậy, Lâm Nhược hài lòng phất tay một cái, ý bảo hai người áo đen dọn dẹp sạch sẽ, mình lại xoay người tiếp tục uống rượu. Trước mắt mấy trai Brandy, đến người dân bình thường nhìn vào cũng chắc lưỡi, nhiều rượu như vậy, nhân dân tệ cũng cần phải xách mấy túi to mới trả nổi đi.
Không đúng, bọn họ thật hai lúa, hiện tại không phải đang lưu hành quẹt thẻ hay sao. Còn là thứ chứa tiền không đáy vô cùng tiện lợi!
Lão già đáng chết, đồ đàn ông thúi, làm sao còn chưa tới, không biết thời gian của bà đây quý báu thế nào sao! Lâm Nhược coi Brandy như nước lọc ngửa đầu uống cạn, chớp mắt, một giọt trong ly cũng không còn.
Người pha rượu nhìn cô như thấy kim chủ, đôi mắt sáng lên. Lựa lúc nhàn hạ không có việc, kéo Lâm Nhược kể chuyện của mình. Không bao lâu, cô ả liền hướng Lâm Nhược khóc lóc kể lể về người bạn trai không chịu trách nhiệm, ả bạo hoa cúc của hắn, rồi quay mông đi tìm người khác. Vừa nói vừa thút thít khóc làm Lâm Nhược nhẫn nhịn thật lâu, mới nhịn được cơn buồn nôn ở trong họng đang có xu hướng trào ra. ( _ _!!! )
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người trong quán bar ngày càng tăng không giảm. Mới vừa rồi, người bu quanh Lâm Nhược đều là đàn ông, nhưng lúc này, ngay cả những người phụ nữ cũng lượn lờ quanh Lâm Nhược, ánh mắt mập mờ nhìn cô từ trên xuống dưới, làm cho cô cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của cô một tia nhẫn nhịn dần biến mất, đuôi lông mày hiện rõ sự không kiên nhẫn. Lại ngửa đầu, đem toàn bộ Brandy uống hết, trong lòng hung hăng nguyền rủa: Đặc biệt sao, chỉ là một lão già thích trẻ vị thành niên, mặt người lòng thú, loại háo sắc này mà muốn cô đi xem mắt, chê sống lâu! Cầu trời, sinh con không có lỗ đít!.
Lâm Nhược trên mặt xuất hiện tia ngoan độc tất cả đều hiện rõ trong con ngươi Kha Trạch Liệt, thú vị, thật là một cô bé khả ái. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó thấy, cho dù vậy, đám hoa si xung quanh cũng đã hạnh phúc đến muốn ngất, không nhịn được cùng người bên cạnh nói.
"Ôi chao, cô thấy không, anh ấy nhìn tôi cười đấy. Nhìn tôi cười đấy!"
"Chó má, mắt cô sinh trưởng nơi thải rắm à, anh ấy rõ ràng nhìn tôi cười!"
Hai cô gái ở đó PK, không biết rằng sự thật làm Kha Trạch Liệt chính là bộ dạng bực bội nhưng vẩn kiên nhẩn của Lâm Nhược lại đem Brandy như nước mà uống. Đôi mắt thâm thúy trầm lại, lông mi cong dài đen nhánh của anh khẽ chớp, làm cho người khác đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Từ lúc bước vào quán, đập vào mắt Kha Trạch Liệt chính là cô gái có khí chất hoàn toàn không tương xứng với quầy rượu. Nói vậy cô chính là đối tượng anh xem mắt đi. Kha Trạch Liệt đôi mắt nhẹ híp lại, đối với giác quan nhạy bén của anh, anh chắc chắn. Chính là cô!
Nhìn về phía Lâm Nhược đang uống tiếp một ly rượu, bất đắc dĩ anh lắc đầu, thẳng hướng cô đi tới. Thân hình mang theo kình phong khiến cho Kha Trạch Liệt tăng thêm mấy phần anh tuấn hiên ngang.
Đang lúc Kha Trạch Liệt đi tới, đa số mọi người trong quán đều dời tầm mắt về phía anh. Một là anh không khác gì ông trời ở nơi này, hai là lại có thêm một người đàn ông nữa chê mình sống lâu, mọi người tâm tình có chút hả hê nhìn anh, không biết trai đẹp như vậy nặn thành bột sẽ thành dạng gì.
Những bông hoa si kia khi thấy Kha Trạch Liệt hành động như vậy rất muốn xông lên, mặc dù vậy, cô gái Moe kia cũng không phải loại dể chọc, nhưng là thần tượng tối nay của các cô muốn đi chịu chết, trong lòng rất chi không thoải mái.
Trên mặt tràn đầy thương tiếc nhìn Kha Trạch Liệt, hi vọng anh giữa đường thay đổi chủ ý, nhưng từng bước sắp đến gần cô gái Moe, anh càng tăng tốc độ đi tới, một chút cũng không sợ hãi. Có vài người hưng phấn đến huýt sáo, người đàn ông này vừa đến đây liền đoạt lấy danh tiếng của họ, hiện tại có hai người áo đen có thể giúp bọn họ dạy dổ Kha Trạch Liệt, bọn họ tất nhiên là cao hứng đến nổi muốn nhảy thoát y!
"Đừng đến đây, phiền phức". Giọng Lâm Nhược có chút khàn, tựa hồ đã uống nhiều rượu, bụng của cô vẫn chống đỡ tốt. Vộ lực rũ xuống mái tóc, một đầu đẹp đẽ đã che gần hết ngũ quan của cô, chỉ có những ngón trắng nõn vẫn đặt trên quầy rượu.
Nhưng Kha Trạch Liệt tựa như không nghe thấy, vẫn như cũ đến gần. Khí thế cường đại bên trong anh đang dần phát tán ra ngoài, cường thế làm cho Lâm Nhược có chút bất ngờ.
Lâm Nhược thấy Kha Trạch Liệt không biết thân biết phận, trong con ngươi xuất hiện tia rét lạnh, như là một tiểu vũ trụ sắp nổ tung, cả người như ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
"Tôi nói anh, anh bị điếc à? Không nghe thấy sao!" Lâm Nhược giận dữ hét, cô ghét nhất đàn ông không có đầu óc, nếu là đàn ông, thì phải có tác phong của quân tử, chứ không phải loại nhìn thấy người đẹp liền để tinh trùng lên não, nhìn thấy ai cũng muốn đặt dưới thân!
"Không có nghe thấy!" Kha Trạch Liệt hờ hửng đáp lại cô, khuôn mặt vẫn như cũ không biết cái gì gọi là xấu hổ, làm cho Lâm Nhược kích động muốn giết hắn.
Lâm Nhược cũng không muốn nói thêm gì, cầm trong tay ly rượu Brandy hung hăng hướng Kha Trạch Liệt hất. Ánh mắt lạnh đạm không để ai vào mắt, trống rỗng dọa người.
Người bình thường, không xứng lọt vào mắt cô!
Tất cả mọi người vì Kha Trạch Liệt một thân tây trang Amanda đắt tiền mà thấy đáng tiếc, cũng không nghĩ xuất hiện biến chuyển, Kha Trạch Liệt bén nhạy tránh sang bên, đem tất cả rượu Brandy né hết.
Nghe âm thanh Brandy đổ xuống đất, khiến Lâm Nhược ngoảnh đầu lại nhìn, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập vẽ không thể tin, ngay sau đó bắt đầu quan sát người đàn ông vừa xuất hiện này.
Da người màu lúa mạch, điểm này làm Lâm Nhược tương đối hài lòng, nếu cùng người này đi bên nhau thì mọi người đều sẽ cảm thấy cô thật Moe thuần trắng khả ái, mặc dù cô vốn được mệnh danh là cô gái Moe không nhiểm khói lửa cuộc đời. Một đôi mắt sắc bén toát vẽ lười biếng cùng khinh thường, đôi mắt híp lại như muốn che dấu đi tia nguy hiểm. Làm cho người ta cả người không thoải mái, nội tâm sinh ra khiếp đảm.
Một người đàn ông như vậy, ngay cả người tự xưng là đã gặp qua trai đẹp nhiều hơn cơm bửa như Lâm Nhược cũng phải sửng sờ. Đẹp trai như vậy, thật là một báu vật khó thấy. Lâm Nhược kiềm hảm không được nuốt nước miếng một cái, đôi mắt nhìn Kha Trạch Liệt tràn đầy hứng thú. Đôi mắt hổ phách ẩn tình nhìn Kha Trạch Liệt, như có vạn lời muốn nói với anh.
"Ừm, anh tên là gì?" Cuối cùng cô lên tiếng, trong giọng nói không thiếu phần ương ngạnh, nhưng cực kì tự nhiên, một chút cũng không có vẻ lúng túng, cho đến bây giờ chưa có cô gái nào dám nói chuyện với Kha Trạch Liệt như vậy, cô gái này! Cần ăn đòn!
Moe: đáng yêu, dể thương, cute.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.