Lâm Nhược mất hết sức lực tức giận trừng mắt liếc nhìn cửa, cảm giác mệt mỏi vô lực trong nháy mắt xông lên trên vầng trán cô, cảm giác như thế, thật khó chịu. Kha Trạch Liệt, anh giờ đang ở nơi nào? Thật xin lỗi, lúc này đây, là em khiến anh phải lo lắng. Lâm Nhược khe khẽ nhắm mắt, tuy rằng không biết vì sao đối phương phải trói mình lại, từ trong tiệm áo cưới bị lừa đến đây, nhưng bản thân mình cứ ngây ngốc như vậy để bọn họ lừa.
Lâm Nhược không nói gì ngước mắt lên, đột nhiên, cửa bị người khác nặng nề mở ra, lọt vào tầm mắt cô là một người đàn ông có tướng mạo rất bình thường, nhưng đôi mắt lại như là ánh sao lóe sáng trên bầu trời đêm, góp thêm cho cuộc sống một phần hào quang.
Lâm Nhược nháy mắt mấy cái nhìn người đàn ông, thấy anh ta từng bước tiến đến gần mình hơn, mờ mịt chờ anh ta bước tới, không biết anh ta muốn làm gì. Cả người bị trói chặt, muốn đề phòng anh ta, nhưng bản thân mình bị trói lại làm sao có thể chống chọi được với động tác lưu loát của anh ta chứ.
Hắc Thiểu tiến đến giúp Lâm Nhược tháo dây trói, khẽ mở miệng nói: "Tôi đã nói bọn họ phải nhẹ nhàng một chút, tai bọn họ lại không nghe lọt chút nào."
Giọng nói trầm thấp như một một khúc ca, khiến Lâm Nhược nghe xong không khỏi mất hồn, sửng sốt trong chốc lát, mới kịp phản ứng, ra tay định sẽ đánh ngã Hắc Thiểu.
Không ngờ vừa mới giơ nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064324/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.