"Quản gia, bà nói ra hay không!" Đáy lòng Lâm Nhược không khỏi lo âu hoảng hốt, nắm tay quản gia cũng không kìm hãm được run rẩy, nhíu chặt lông mày lúc này càng thêm lo lắng thật sâu chạm đến giọt nước mắt của quản gia. Lâm Nhược liền lạc mất phương hướng, nhưng trong lòng vẫn cất giấu một tia hy vọng cuối cùng, giống như đào bới từ trong lòng đất đi ra, sợ rằng chỉ là điều xa vời.
Quản gia do dự ngửa đầu nhìn phía sau Lâm Nhược, đáy lòng không nén được bi thương,nhịn không được cúi đầu rớt nước mắt, nước mắt chảy dọc xuống theo khuôn mặt của bà quản gia, giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống sàn nhà, có mấy lời không phải bà không muốn nói, mà thật ra là bà không thể nói, ai cũng không biết trong nhà này rốt cuộc là cài đặt bao nhiêu cái camera. Không biết hành động của mình có bị ông chủ theo dõi hay không, tất cả mọi người đều không có tự do. Tự do, luôn luôn là một thứ xa xỉ.
Không sai, quả thật bà biết nhiều nhất, nhưng không thể mở miệng dù chỉ là một điều cấm kỵ.
"Lâm Nhược." Từ đằng xa truyền đến một tiếng kêu thanh thúy, hai người đang đứng hơi lúng túng. Lâm Nhược không biết làm sao ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở trong nhà này còn có thể có âm thanh xa lạ gọi mình.
Trong lòng mang theo nghi ngờ dõi mắt nhìn lại, ủa, đây không phải là cô gái búp bê Trung Quốc ngày đó cứu trên đường phố Paris sao? Lông mày Lâm Nhược nhíu lại, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064228/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.