Lâm Nhược che giấu vẻ mặt nhẹ nhõm trong nháy mắt, hiện tại cô nhìn Mẫn Đình làm sao lại thư thái như vậy! Mang theo khuông mặt có chút trẻ con giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ, mặt mày khẽ cong, cảm kích trong con ngươi khiến Mẫn Đình cảm thấy chói mắt.Cái gì không được, hết lần này đến lần khác lại là cảm kích, cảm kích có thể so sánh với tình yêu sao?
"Được rồi được rồi,em đi đi, đừng làm như đưa tiễn tám trăm dặm vậy, lão tử không có rảnh , chuyện của em đã phiền chết lão tử rồi." Ngoài miệng thì oán trách không chút khách khí, thân hình lại vừa vặn dịch tới trước máy vi tính, phân tích vụ án của Lâm Nhược một chút. . Thật ra anh đã có một chút manh mối, nhưng chuyện này, anh vẫn chưa nghĩ kỹ muốn nói cho Lâm Nhược như thế nào đây.
Sau chuyện xảy ra ngày đó Mẫn Đình đã bắt đầu điều tra ngay,lúc rạng sáng đã biết là ai đã lấy trộm thiết kế.Chỉ là người trộm cắp thiết kế đó, trong lúc nhất thời Lâm Nhược rất khó tiếp nhận đi?
Nhắm mắt lại, mấy ngày qua, tin tức này hành hạ Mẫn Đình rất lâu.Nhưng mà,làm sao mới có thể bảo vệ Lâm Nhược một cách tốt nhất,không làm cho Lâm Nhược bị tổn thương?
Lâm Nhược ngạo nghễ đứng ở sân bay, đợi mua vé.Lần này vì là hành động ngẫu nhiên,cho nên không để cho thư ký đặt vé.Định sắp xếp lại hành lý cho gọn,vẫy tay leo lên taxi.Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm!
Thừa dịp đanh rảnh,Lâm Nhược rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064223/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.