Trái tim cảm giác kỳ dị giống như níu lấy Lâm Nhược không thả, tình cảm đột ngột xông lên đầu trong nháy mắt. Giờ phút này Lâm Nhược giống ngồi trên đống lửa , nhảy một bước cũng không ra. Giống như Kha Trạch Liệt là khổng lồ ấm áp, mà cô không bỏ đi được dù chỉ một bước. Rất muốn tiến gần sát một chút, hấp thu một chút ấm áp.
Lông mi của Lâm Nhược khẽ run, giống như chuồn chuồn cố gắng phát lực muốn vỗ cánh mà bay cao, nội tâm giống như là khảy đàn tỳ bà, nhiều tiếng đàn đứt dây, cũng không người thưởng thức. Trong lòng khổ sở dần dần tràn đầy ra ngoài, bao vây gắt gao trái tim của Lâm Nhược, cả trái tim đều tịch mịch.
Đi một mình trên con đường đêm tối ngày càng huyên náo, câu nói của Kha Trạch Liệt quanh quẩn trong đầu. Thanh sắc thong thả, lại tựa như mang theo loại năng lượng của ngàn ngọn sóng kích thích lòng Lâm Nhược. Kể từ bọn họ nói với cô "cô không được tin cái gì, cô tin tình yêu." Lâm Nhược liền đối với tình yêu vừa yêu vừa hận. Không hiểu cái gì là tình yêu, nhưng là cô tin chắc, giày có thích hợp hay không chỉ có chân biết.
Vậy là cái gì khiến Kha Trạch Liệt kiên trì như vậy muốn mang mình về nhà đây? Một người có thể tự do, cũng có thể phóng túng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có một người có thể lên án tương lai của cô.
"Tại sao anh phải làm như vậy ?"Gương mặt Lâm Nhược đón lấy ánh mặt trời ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064204/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.