Quân đội Đức thấy trên vách tường trống rỗng có thêm một cánh cửa, vừa định đi vào kiểm tra, liền nghe Mặc Kỳ Duệ mở miệng ở phía sau," Thôi đừng đi, bọn họ đã sớm trốn không thấy bóng dáng tăm hơi rồi!"
Mặc dù nghi ngờ Lão Đại kiên trì trước sau như một ngăn cản mình đuổi theo truy xét đến cùng, nhíu nhíu mày, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh ta nửa ngày, cuối cùng vẫn thuận theo ý của Mặc Kỳ Duệ không đi điều tra gian phòng kia.
Kha Trạch Liệt cũng không quản quân đội Đức đang nói cái gì, xoay người đi tới cửa, đi qua bên cạnh Mặc Kỳ Duệ thân mình không tự chủ dừng một lúc," Về sau nhớ đuổi nhanh một chút". Giọng nói như vô tình cất giấu một chút ý nghĩ sâu xa, Mặc Kỳ Duệ nhếch môi cười, trên khuôn mặt bất động thanh sắc treo một nụ cười, đang muốn mở miệng nói, Kha Trạch Liệt đã lướt qua anh ta, để lại cho anh ta một bóng lưng thẳng tắp.
Mặc Kỳ Duệ nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt góc cạnh xuất hiện một tia âm độc. Người nhìn cũng biết thâm ý trong con ngươi, vô tình hay cố ý liếc nhìn phương hướng rời đi của Kha Trạch Liệt, cúi đầu bấm dãy số.
*
Sáng sớm không khí nước Đức rất mát mẻ, Lâm Nhược không tự chủ hung hăng hít mũi một cái. Sáng sớm rời giường đổi lại một bộ quần áo thể thao khoác thêm một cái khăn lông trên cổ, đến vườn hoa bên cạnh khách sạn chạy bộ.
Trên khuôn mặt thanh tú nhàn nhạt mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064202/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.