Những từng lời nói của Thẩm Dao phát ra như đang cầm một con dao tự cứa vào tim anh ta, rất đau.
Thứ tình cảm không thuộc về mình đáng lẽ ra anh nên từ bỏ sớm rồi quay lại đón nhận tình cảm mới, nhưng vì sự ngoan cố mà anh ta đã đánh mất người yêu mình.
Nước mắt Vương Tư Truy chợt giọt xuống hai bên vai Thẩm Dao, thoáng chốc cô khẽ giật mình khi cảm nhận được Vương Tư Truy đang khóc.
Vương Tư Truy giọng khàn khàn khẽ thỏ thẻ vào tai Thẩm Dao :
_ Tiểu Dao, Anh xin lỗi ! nhưng xin em đừng trốn tránh tình cảm của mình, anh không cầu mong em tha thứ cho anh chỉ là anh muốn em cho anh một cơ hội để yêu thương và chăm sóc em, có được không ?
Hai mắt Thẩm Dao nhắm nghiền lại và im lặng nhưng thực chất cô trầm suy. Nghe những lời thật lòng thật tâm của Vương Tư Truy khiến cô một lần nữa tin tưởng, trong phút chốc cơ thể cô bỗng nhiên thả lỏng.
Được rồi, cô nên thử đánh cược bản thân chấp nhận tha thứ cho Vương Tư Truy, tuy tha thứ không thể làm thay đổi quá khứ nhưng nó có thể mở rộng tương lai của hai người.
_ Tư Truy
Bất ngờ Thẩm Dao khẽ quay người lại rồi ôm chầm lấy Vương Tư Truy, khiến anh ta nhất thời bàng hoàng nhưng nhanh chóng anh ta choàng tay ôm lại cô.
_ Tiểu Dao, em chủ động ôm anh như thế này có phải em đã tha thứ cho anh và cho anh cơ hội đúng không
_ Ừm, nhưng anh không được khiến em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/419797/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.