Lưu Uyển Tiệp chợt câm nín, nhưng lúc sau cô ta mới bình tĩnh trở lại và suy ngẫm. Nếu như cô ta không thể ở gần Lăng Bạch Ngôn vậy thì cô ta đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng biết đâu là cơ hội vẫn nên.
Tuy nhìn Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc đang không ngừng quấn quýt lấy nhau điều này khiến cô ta rất khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống, Lưu Uyển Tiệp khoanh tay trước ngực uy nghiêm với Lăng Bạch Ngôn.
_ Tôi hiểu con người anh vốn công minh chính trực, việc anh được sống sót cũng là một tay tôi cứu anh. Cho nên, tôi muốn anh phải báo đáp tôi, anh thấy sao ?
Lập tức gương mặt Lăng Bạch Ngôn khẽ u ám, anh không hề nhìn lấy cô ta một cái chỉ hờ hững lên tiếng :
_ Báo đáp ? vậy được, cô muốn tôi báo đáp như thế nào ?
Khoé môi Lưu Uyển Tiệp nhanh chóng nhếch lên đầy đắc ý, nhìn thấy nụ cười dương dương đắc ý của cô ta khiến Tiêu Lạc nhìn mà ngứa cả mắt.
_ Tôi muốn anh làm người đàn ông của riêng tôi, cái này không phải khó đúng không ?
_ Không được !
Tiêu Lạc nãy giờ vẫn nhẫn nhịn cô ta nhưng cô ta không hề biết điều mà mặt dày mày dạn yêu cầu chồng cô phải làm người đàn ông của cô ta, Lưu Uyển Tiệp quả là một con người như kiểu mèo khóc chuột, giả từ bi.
Nhìn thấy Tiêu Lạc trở nên kích động như vậy càng khiến cô ta thêm thích thú, cảm nhận cơ thể Tiêu Lạc đang run rẩy vì tức giận nên Lăng Bạch Ngôn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/419795/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.