Vài ngày sau vết thương trên bụng của Lăng Bạch Ngôn cũng dần hồi phục nhanh chóng.
Nhưng hôm nay không hiểu sao trời lại đổ cơn mưa, hễ mỗi lần khi mưa là tâm trạng của Tiêu Lạc trở nên tồi tệ. Cũng như chính lúc này, cô ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng.
Tình yêu đơn phương cũng như những hạt mưa vậy, dù nhìn thấy ngay trước mặt nhưng đôi tay không thể giữ lấy !
Rầm.
Tiêu Lạc giật thót người quay đầu sang nhìn, thì thấy Lăng Bạch Ngôn trong dáng vẻ nhởn nhơ đi vào, anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi đen hở hai nút trên để lộ vòm ngực săn chắc, hai tay đút vào trong túi quần đi lại chỗ Tiêu Lạc.
Lăng Bạch Ngôn một tay bỏ vào trong túi quần tay còn lại nâng cằm Tiêu Lạc lên, anh khẽ nhếch môi giễu cợt nói.
_ Xem ra một tháng qua không có tôi ở đây, sắc mặt của cô cũng tốt thật đấy chứ ? không giống mỗi khi nằm dưới thân tôi
_ Anh đang nói ngáo gì vậy ?
Tiêu Lạc ghét bỏ đưa cằm hất ngược tay Lăng Bạch Ngôn ra, nhưng anh không hề vội nóng giận chỉ nhởn nhơ trơ khuôn mặt lạnh tanh ra.
_ Đến lúc cô thỏa mãn tôi rồi đấy, Tiêu Lạc
_ Không thể được !
Nghe Lăng Bạch Ngôn muốn cô thỏa mãn thì cô không khỏi hốt hoảng nhất thời kích động mà quát lớn, Lăng Bạch Ngôn cũng thoáng chốc kinh ngạc trước hành động kịch liệt của cô nhưng nhanh chóng lấy lại lấy dáng vẻ nhàn nhạt.
_ Tại sao lại không ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/274215/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.