"Bác đi đường cẩn thận!" Bạch Ngưng ở phía sau gọi với theo, dáng vẻ sốt ruột.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bác Thẩm vừa mới đi, trêи tầng đã truyền đến tiếng Hinh Hinh khóc. Bạch Ngưng vừa nghe, lập tức chạy lên tầng.
Chẳng bao lâu sau trêи tầng lại truyền tới tiếng "cộp cộp cộp". Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bạch Ngưng từ đầu kia hành lang ôm Hinh Hinh chạy tới, gấp gáp nói: "Ngôn Lạc Quân, anh. . . . . . Đi lên đây một chút."
Đợi Ngôn Lạc Quân nghi ngờ đứng lên thì cô đã ôm Hinh Hinh chạy trở về.
Vừa vào phòng trẻ con, Bạch Ngưng liền cầm bịch tã giấy nói: "Cái này. . . . . . anh biết làm không?"
Ngôn Lạc Quân khinh thường nói: "Cái này thì có gì mà không biết, chẳng lẽ cô chăm con bé lâu vậy rồi mà còn không biết?"
Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Vậy anh thay cho Hinh Hinh đi."
Ngôn Lạc Quân đi tới, bế lấy Hinh Hinh ôm ở trêи đùi, sau đó đi lấy tã giấy.
"Ai –" Bạch Ngưng gấp gáp nói: "Cẩn thận đầu con bé, mau nâng đầu con bé lên, không thể để cho trẻ con ngửa đầu ra sau ."
Ngôn Lạc Quân luống cuống tay chân đỡ đầu Hinh Hinh .
"Cánh tay cánh tay! Sao anh vặn tay con bé !" Bạch Ngưng lại lập tức kêu lên, nghiêng người qua giúp hắn đặt cánh tay Hinh Hinh vào đúng chỗ.
Hai phút sau, Hinh Hinh càng khóc to hơn.
Bạch Ngưng lạnh lùng nhìn Ngôn Lạc Quân, nói: "Anh vốn cũng không biết làm phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249619/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.