Ngôn Lạc Quân im lặng một lúc, nói: "Không đi."
"Sao lại không đi? Có việc thật à?"
Ngôn Lạc Quân nhìn cánh cửa đang đóng, nói: "Có việc."
"Cậu bận việc thì thôi vậy, uổng công tôi kéo Phương Tuyền đến!" Liên Dịch Trác nói.
"Vậy các cậu cứ chơi đi, về sau có thời gian chúng ta hẹn sau." Ngôn Lạc Quân nói.
Cúp điện thoại, Ngôn Lạc Quân suy nghĩ tại sao mình không đi.
Không nói Phương Tuyền, đám bạn bè bọn hắn từ sau khi tiếp nhận sự nghiệp của gia đình vẫn chưa gặp nhau. Cơ hội gặp mặt lần này không phải dễ mà có, vậy mà hắn lại không đi.
Thật ra thì hắn biết vừa rồi hắn do dự là vì Hứa Tĩnh Hàm. Hắn bất giác bỏ qua cơ hội gặp mặt bạn bè vì muốn ở nhà cùng Hứa Tĩnh Hàm một ngày, mặc dù cô trăm phương ngàn kế muốn ly hôn với hắn.
Từ lúc nào mà Hứa Tĩnh Hàm đã trở nên quan trọng với hắn như vậy? Nhưng cảm giác có người trong lòng. . . . . . Rất hạnh phúc, nhưng dù hạnh phúc vẫn không vui nổi. Hắn nghĩ, nếu trong lòng Hứa Tĩnh Hàm cũng có hắn, có lẽ hắn sẽ rất vui mừng? Chắc chắn là vậy, bởi vì chỉ cần nghĩ như vậy thôi hắn cũng đã vui vẻ rồi.
Từ trêи giường đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Đứng dưới ánh mặt trời khiến tâm tình hắn cũng tốt lên đôi chút. Ngôn Lạc Quân rửa mặt xong, mặc quần áo vào ra khỏi phỏng.
Lúc ăn điểm tâm hắn hỏi: "Bây giờ cô không đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-tong-tai/1249618/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.