(2)
Phủ thống soái trước giờ luôn yên tĩnh tới mức ngột ngạt, vậy mà sau khi Tiêu Dực trở về nhà, mọi thứ đã thay đổi.
Tất cả người hầu đều cung kính tới hầu hạ anh, họ đều cẩn trọng từng chút một, không ai dám để xảy ra bất kì sai sót nào cả. Anh liếc nhìn xung quanh một lượt, lập tức nhận ra sự vắng bóng của cô gái nhỏ. Anh hơi nhướn mày, nghiêm giọng hỏi thuộc hạ của mình:
- Tranh Lam đâu?
Thuộc hạ lập tức cung kính báo cáo lại mọi lịch trình hôm nay của Tần Lam cho Tiêu Dực nghe:
- Dạ, dì thứ hôm nay đi dạo phố, tới chiều tối đã trở về nhà rồi ạ. Nhưng mà nhìn sắc mặt của dì ấy không được khỏe cho lắm…
Thuộc hạ vừa báo cáo, vừa kiêng dè vì sợ bị thống soái trách phạt. Nhưng thấy sao thì nói đấy thôi, thân làm thuộc hạ thật không dám giấu giếm bất kì chuyện gì cả, nếu mà bị phát hiện ra thì hậu quả sẽ càng tồi tệ hơn. Tính cách của thống soái thế nào, mọi người không phải là không biết.
Nghe thuộc hạ báo cáo, đầu mày của anh mới giãn ra một chút, người thuộc hạ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may là anh không có tức giận gì cả.
Tiêu Dực nghe xong khẽ cười nhạt, hời hợt nói một câu như đùa như thật:
- Đêm qua cô ấy hơi mệt một chút. Lát nữa bảo nhà bếp nấu một chút canh tẩm bổ cho cô ấy.
- Tuân lệnh thống soái.
Tiêu Dực lúc này không nói gì nữa, anh lại như không yên tâm, trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-thong-soai-dai-nhan/271383/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.