Kì nghỉ đông của Anh Nhiên cũng đã qua, mới thoáng đó lại trôi qua một năm, mùa xuân lại đến ai ai cũng bận rộn để chào đón năm mới. Trong nhà lúc này cũng trở nên có không khí hơn. Trong biệt phủ của hắn tất cả đều tất bật, đi đi lại lại để chuẩn bị, ngôi nhà được trang trí rất đẹp nhưng khuôn mặt hắn thì luôn một màu.
Cứ mỗi dịp cuối năm hắn đều phải đến nhà cha hắn để thắp hương cho mẹ và bà hắn nếu không phải vì vậy thì cả đờ này hắn cũng chẳng muốn về nơi đó.
Lần này đi Lãnh Phong còn đưa cả Anh Nhiên đi theo để phụ việc. Sự tráng lệ của ngôi nhà khiến cô thấy choáng ngợp nó còn đẹp hơn cả nhà của hắn.
“Coi chừng rơi mắt ra ngoài bây giờ”
Nghe hắn nói vậy cô liền thu lại cái sự gọi là choáng ngợp đó. Cô theo hắn đi vài không dám rời nữa bước cô sợ sẽ phạm phải lỗi lầm không nên phạm.
Vừa vào đến cửa đã có một người phụ nữ trông rất sang trọng đứng đó nở nụ cười rất thân thiện mà nói với hắn
“Mẹ và bố con chờ con nãy giờ”
Lãnh Phong mặt lạnh nhìn bà ta rồi nói
“Bà không phải là mẹ tôi, đừng xưng hô thân thiết với tôi như vậy”
Dứt câu khi hắn quay sang đã bị ăn một cái tát của một người đàn ông cũng đã có tuổi
“Đồ mất dạy, sao mày không đi luôn đi về đây làn gì”
bà ta thấy vậy liền chạy đến can ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-ong-trum-mafia/2847913/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.