Huyền Lam nhanh nhẹn gắp một miếng thịt heo to bỏ vào trong chén của Ngọc Trúc, đôi mắt mong chờ nhìn cô:
" Mẫu thân! Người mau ăn đi! "
Sao trên đời lại có một đứa trẻ đáng yêu, hiểu chuyện đến như vậy chứ? Trước giờ Ngọc Trúc chỉ thấy người lớn gắp thức ăn cho trẻ con chứ chưa thấy một đứa trẻ nào biết gắp thức ăn ngược lại cho người lớn cả. Cô lại càng thêm tò mò, thật sự muốn biết cha mẹ của đứa bé này là ai ghê, ai lại có thể dạy ra một đứa trẻ đáng yêu như thế này kia chứ?
Ngọc Trúc cũng lấy đũa gắp một miếng thịt to bỏ vào chén của Huyền Lam: " Vậy thì ngài cũng hãy ăn thật nhiều để mau lớn nhé! "
Huyền Lam nhìn miếng thịt trong chén một lúc, lúc đầu Ngọc Trúc nghĩ rằng là do cậu bé không thích thịt heo, nhưng vài giây sau thì Huyền Lam đã cho hết miếng thịt đó vào miệng và nhai, Ngọc Trúc nhìn cái má phập phồng khi nhai của cậu mà trái tim như muốn tan chảy, thật giống một chú sóc nhỏ!
Một bàn ba người đang vui vẻ thì một tì nữ bước vào bên trong, thấp giọng nói với Huyền Lam: " Thái tử! Công chúa Tiệp Trân đến tìm người ạ! "
Huyền Lam không liếc nhìn tì nữ đó, âm thanh lạnh lùng cất lên: " Nói cô ta về đi! Ta không tiếp! "
Lời nói của Huyền Minh còn chưa dứt câu, bên ngoài đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tiệp Trân nói vọng vào: " Lam nhi! Con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443561/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.