Về đến nhà, Ngọc Trúc tỏ ý giúp bà Phước đi gọi Việt Anh, nhưng bà đã vội ngăn cản, mắt bà đảo một cái trong vài giây, rồi lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh như trước kia. Bà Phước cười mỉm:
" Thằng bé Việt Anh nó có tính xấu khi ngủ! Mà nó cũng không thích bị người khác biết việc này, thôi thì cháu chờ ta ở đây đi, ta tự mình đi vào được! "
Ngọc Trúc nhìn theo bóng lưng bà Phước đi vào phía sau nhà, cô cảm giác hình như lúc nãy bà ấy muốn giấu cô điều gì đó, nhưng lại không biết là điều gì. Cô cũng không phải là người có bản tính thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, bà ấy đã muốn giấu, thì cô cũng chẳng hỏi làm gì! Dù sao chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến một người ngoài như cô!
Ngọc Trúc ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở phòng khách, cô thở dài một tiếng. Nếu như đem ra so sánh, thì có lẽ cô thích được sống ở điện Thạch Lựu hơn nhiều. Mặc dù ở đó có hai kẻ đáng ghét, nhưng tháng ngày sống ở đó lại rất bình yên, không giống như trên dương thế. Vừa đến đây ngày đầu tiên đã bị đám quỷ tranh giành nhau đòi ăn thịt, ngày thứ hai thì phải đối mặt với một con ma da vô cùng đáng sợ, hôm nay là ngày thứ ba cô ở đây, nhưng cũng không khá hơn là bao. Bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp xảy ra, vô tình cuốn lấy cô, khiến cô mắc kẹt ở đây đã ba ngày rồi.
Cô từng là một người sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443556/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.