Từ sau giấc mơ ấy, Huyền Minh hắn dường như hiểu rõ trái tim của mình hơn. Suốt ngần ấy năm, trái tim của hắn chỉ dành cho một mình Ngọc Nhi mà thôi, cho dù nàng ấy đã hóa thành hư không, trôi dạt giữa đất trời thì hắn cũng không thể nào buông bỏ được. Trái tim hắn không thể chứa thêm người thứ hai.
Mà hắn đối với Ngọc Trúc chính là xem cô như cái bóng của Ngọc Nhi. Mỗi ngày hắn đều cố gắng tìm sự tương đồng của hai người, dùng tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng hắn chờ đợi cho đến khi hắn tìm ra tung tích của minh châu trong người cô. Càng hy vọng, hắn càng cảm thấy có lỗi khi mong đợi một ngày nào đó Ngọc Trúc chính là Ngọc Nhi mà hắn hằng đêm mong nhớ. Hắn bắt đầu tránh mặt cô, nhưng thật ra là hắn sợ, hắn sợ rằng phải đối mặt với sự thật rằng trong người cô không có minh châu, rằng cô không phải là Ngọc Nhi của hắn.
Một người càng cố tránh thì một người lại càng mong chờ. Đã ba ngày, Ngọc Trúc không được nhìn thấy Huyền Minh. Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên một loại cảm giác hụt hẫng đến như vậy, ngày nào cô cũng ngồi trong đình nhỏ giữa hoa viên để được nhìn thấy tòa lầu bên cạnh thật rõ, dường như muốn tìm hình bóng của ai đó ở bên trong.
Ngọc Trúc đưa tay lên vỗ má của mình một cái rõ to, cô thật sự bị điên rồi, chẳng lẽ gu của cô lại là người lớn tuổi đến mức râu bạc trắng như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443546/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.