Từ thời xa xưa, người ta thường hay đồn qua tai nhau rằng, ở tận cùng phía đông của âm giới, có một cái vực sâu đến mức không thấy đáy, quanh năm mây mù giăng lối, đến thì rất dễ nhưng khó mà trở về. Chỉ cần nhảy từ trên cái vực ấy xuống, cho dù có là yêu ma pháp lực vô biên, ngàn năm tu luyện, hay là thần tiên đi chăng nữa thì cũng hồn siêu phách tán, hóa thành hư không. Cho dù có may mắn đến mức nào đi chăng nữa, thì nhẹ lắm cũng còn nửa cái mạng mà quay về! Cho nên họ đặt tên cho nó là Huyết Vực.
Hình bóng một nữ nhân đứng trên bờ vực sâu hun hút, thân hình mảnh khảnh, xoã mái tóc đen mượt dài ngang eo, gương mặt xanh xao, nước mắt không ngừng tuôn nơi khóe mi. Dường như không còn thiết tha gì đến cái sống nữa.
Hắn cố gắng dồn hết sức lực chạy về phía nàng ta giống như chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi, hắn sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy hình bóng ấy thêm một lần nào nữa vậy, chỉ còn cách nhau một khoảng gần thì nữ nhân ấy hét lớn, lấy cây trâm đang cầm trên tay đưa lên cổ, sát đến nỗi máu ứa ra thấm đẫm cả chiếc cổ trắng ngần: " Chàng đứng lại đó cho ta! "
Hắn lập tức đứng lại, con người hắn bản chất được sinh ra từ đá, lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo, hay trưng ra bộ mặt vô cảm. Dường như chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi đến mức như vậy, giống như có ai đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443545/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.