Chương trước
Chương sau
Diêm Vương nhìn Ngọc Trúc mà trái tim như tan thành từng mảnh vỡ. Ruột gan hắn sôi trào, hắn hận! Hận ngay lúc này đây không thể lập tức phi xuống lau giọt lệ đang lăn dài trên má cô.

Lưu Phán Quang thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô thì lấy tay đưa lên miệng khẽ ho nhẹ một cái.

Ấy chà, Lưu Phán Quang đã ho một cái rồi mà cái tên kia còn chưa chịu thu ánh mắt của mình lại nữa. Hắn càng nhìn thì chỉ càng làm cho Ngọc Trúc càng sợ hãi hơn mà thôi.

Lưu Phán Quang lại gượng ép lá phổi già yếu đã tồn tại được hơn cả ngàn năm của mình mà ho thêm vài cái. Lúc này, Diêm Vương mới kịp nhận ra bản thân mình đang quá trớn rồi. Liền lập tức tự giác thu hồi ánh mắt lại, chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, sau đó hắn quay sang nhìn Lưu Phán Quang, chớp mắt vài cái như đang ra hiệu điều gì đó.

Lưu Phán Quang vậy mà ngó lơ hắn, ánh mắt vẫn nhìn vào cuốn sổ dày trên tay. Hắn liền nắm lấy tay áo của Lưu Phán Quang giật một cái, khiến cho Lưu Phán Quang ném chút nữa đã cắm thẳng mặt xuống đất.

Lưu Phán Quang quay lại nhìn hắn với ánh mắt bất lực, đành thở dài khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Diêm Vương tia mắt hiện lên ý cười, sau đó hắn hắng giọng, đưa ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc:

" Tội? "

Lưu Phán Quang liền nhanh chóng lật lật mấy trang sách, sắc mặt cũng bày ra vẻ khó coi, một lúc sau, hắn mới lắc nhẹ đầu, còn không quên nói nhỏ một câu, âm lượng vẫn đủ để những người xung quanh có thể nghe thấy được: " Nghiêm trọng rồi đây! "

Lời Lưu Phán Quang vừa dứt, đã nghe thấy tiếng khóc lớn của Ngọc Trúc, vừa khóc, cô vừa lắc đầu:

" Không.... không có mà! Tôi... hức... tôi chưa bao giờ làm việc..... hức... phạm pháp mà! "

Nhưng bọn quỷ sai vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra. Khóc như vậy thì có gì đâu chứ, ngày nào mà bọn họ chẳng thấy cảnh này! Khóc lóc, kể lể, thậm chí là chửi bới. Mấy chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà, có gì đâu mà đáng xem.



Bọn quỷ sai thì cảm thấy rất bình thường, nhưng trái tim ai kia đã sớm không kìm được mà liếc Lưu Phán Quang một cái, ý bảo nói gì thì nói nhanh lên đi!

Nhận được tia sét chết chóc phóng về phía mình, Lưu Phán Quang nói tiếp:

" Cô không cần phải lo đâu! Ai sinh ra mà không có tội chứ! Tội của cô là vô tình giết những sinh vật nhỏ như kiến, gián.... Bên cạnh đó, còn có tội phung phí thức ăn... "

Ngọc Trúc nghe những tội danh của mình mà hết cả hồn. Bọn họ còn thống kê rất kĩ xem cô đã tiêu diệt được bao nhiêu loài côn trùng rồi nữa, số lượng cũng được liệt kê rất chuẩn xác. Còn về tội lãng phí thức ăn, đúng là cái này không còn gì để cãi được nữa. Từ khi bắt đầu quyết tâm giảm cân, cô thường xuyên bỏ đi rất nhiều thức ăn thừa, đa số trong số đó đều là những thứ cô không ăn hết rồi để cho nó bị hư.

Diêm Vương tắc lưỡi: " Haizz, nhiều tội quá nhỉ? Tuy không phải là những tội lớn như giết người, nhưng nhiều tội nhỏ có thể gộp thành một tội lớn đấy! Vậy, cô tính trả như thế nào? "

Ngọc Trúc nghe Diêm Vương nói mà hoang mang, còn có thể trả như thế nào? Cho hỏi có thể quẹt thẻ hay không? Tôi không mang theo tiền mặt!

Mặc dù nội tâm cô đang gào hét dữ dội, nhưng cô cũng đâu thể nào nói như thế trước mặt Diêm Vương cho được chứ.

Ngọc Trúc ngước mắt lên nhìn người đang ngồi trên cao kia, hít một hơi thật to, lấy hết lòng can đảm mà cô để dành suốt mười mấy năm qua ra để hỏi lại một câu: " Vậy tôi làm sao để trả? "

Như được nói trúng trọng tâm, Diêm Vương tỏ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú: " Ta có thể giúp cô không bị phạt bởi những tội danh ấy! Như vậy có nghĩa là cô mắc nợ ta, đúng chứ! "

Ngọc Trúc cứ có cảm giác kì lạ ở đâu đó, nhưng cô lại không rõ là rốt cuộc kì lạ ở chỗ nào. Chỉ đành gật đầu thuận theo lời nói của Diêm Vương.

Diêm Vương gõ gõ ngón tay trên bàn ngọc thạch, hàng lông mày khẽ chau lại, tỏ vẻ đăm chiêu: " Hay là như vậy đi, chỗ ta còn thiếu người làm việc. Cô có thể làm việc để trừ nợ! "



Chỉ có kẻ ngốc thì mới không đớp lấy miếng mồi ngon này thôi. Lúc còn sống, bà của cô hay nói rằng tội lãng phí đồ ăn sẽ bị ăn giòi đấy! Cô không muốn phải nếm thử món đó đâu! Thà làm kẻ hầu người hạ còn hơn là phải chịu phạt!

Ngọc Trúc nhanh chóng đón lấy cơ hội mà Diêm Vương đã ban cho cô: " Được! Tôi đồng ý! "

Diêm Vương liền nhìn sang Lưu Phán Quang:

" Vậy ngươi tính xem, với ngần ấy tội thì cô ta phải làm việc trong bao lâu! "

Lưu Phán Quang lại bắt đầu bày ra gương mặt lạnh lẽo, trong vài giây, có lẽ hắn đã liếc ai đó đang ngồi đắc chí đến mức run đùi.

" Ít nhất cũng phải làm trong vòng hai trăm năm nữa! "

Ngọc Trúc mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Lưu Phán Quang: " Làm sao tôi có thể làm đến hai trăm năm được? Không biết đến lúc đó tôi có còn sống hay không nữa? "

Lưu Phán Quang nghe câu này của cô mà không nhịn được cười hỏi lại: " Thế bây giờ cô đang còn sống hả? "

Ngọc Trúc bị câu hỏi này của Lưu Phán Quang làm cho á khẩu, làm sao cô lại quên mất việc này kia chứ? Cô bây giờ đang là một con ma mà, còn lo không sống nổi đến lúc đó hay sao?

Diêm Vương ngồi trên cao nhìn một màn anh nói một câu tôi nói một câu mà không nhịn được, liền tức giận sai một tên quỷ sai gần đó đưa cô đến điện Thạch Lựu.

Nhìn bóng lưng Ngọc Trúc đi xa dần, Diêm Vương hỏi Lưu Phán Quang: " Bao lâu rồi nhỉ? "

Lưu Phán Quang cũng hướng ánh mắt ra phía cửa lớn: " Cũng đã hơn năm trăm năm rồi! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.