Diêm Vương nhìn Ngọc Trúc mà trái tim như tan thành từng mảnh vỡ. Ruột gan hắn sôi trào, hắn hận! Hận ngay lúc này đây không thể lập tức phi xuống lau giọt lệ đang lăn dài trên má cô.
Lưu Phán Quang thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô thì lấy tay đưa lên miệng khẽ ho nhẹ một cái.
Ấy chà, Lưu Phán Quang đã ho một cái rồi mà cái tên kia còn chưa chịu thu ánh mắt của mình lại nữa. Hắn càng nhìn thì chỉ càng làm cho Ngọc Trúc càng sợ hãi hơn mà thôi.
Lưu Phán Quang lại gượng ép lá phổi già yếu đã tồn tại được hơn cả ngàn năm của mình mà ho thêm vài cái. Lúc này, Diêm Vương mới kịp nhận ra bản thân mình đang quá trớn rồi. Liền lập tức tự giác thu hồi ánh mắt lại, chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, sau đó hắn quay sang nhìn Lưu Phán Quang, chớp mắt vài cái như đang ra hiệu điều gì đó.
Lưu Phán Quang vậy mà ngó lơ hắn, ánh mắt vẫn nhìn vào cuốn sổ dày trên tay. Hắn liền nắm lấy tay áo của Lưu Phán Quang giật một cái, khiến cho Lưu Phán Quang ném chút nữa đã cắm thẳng mặt xuống đất.
Lưu Phán Quang quay lại nhìn hắn với ánh mắt bất lực, đành thở dài khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Diêm Vương tia mắt hiện lên ý cười, sau đó hắn hắng giọng, đưa ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc:
" Tội? "
Lưu Phán Quang liền nhanh chóng lật lật mấy trang sách, sắc mặt cũng bày ra vẻ khó coi, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443531/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.