Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan đã lên xe nhưng lại bị Phượng Cừ mạnh mẽ kéo xuống dưới, cổ tay đau đớn khiến cô kêu lên.
“Phượng Cừ, anh buông Tâm Nhanh ra.”
Cố Nhiễm Nhiễm nghe được tiếng Đường Tâm Nhan kêu đau, cô ấy lập tức nhảy xuống xe, lạnh giọng quát.
Nghe thấy Cố Nhiễm Nhiễm quát to, Phượng Cừ không chút ngăn cản, cặp mắt anh ta vẫn dán chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Vì sao phải làm như vậy chứ? Cô có xem tôi ra gì không? Nếu để người bên ngoài biết, sao tôi có thể ở trong giới giải trí này nữa chứ?” Phượng Cừ thẹn quá hóa giận quát lớn.
Mãi tới lúc này anh ta mới ý thức được, vì sao lúc rời đi, người đại diện của mình lại nói những lời như vậy.
“Liên quan gì tới tôi? Phượng Cừ, tất cả những việc này đều do anh tự chuốc lấy, anh không còn chỗ đứng trong giới giải trí cũng là một sự trừng phạt thích đáng với anh.”
Đường Tâm Nhan dùng sức đẩy Phượng Cừ ra, nhưng sức lực anh ta quá lớn, cô có cố gắng đến đâu cũng không thể đẩy anh ta ra được.
“Phượng Cừ, anh buông tôi ra.” Cổ tay đau đớn khiến cô nhíu chặt mày lại, Cố Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh thấy Đường Tâm Nhan đau đớn, lập tức đá về phía Phượng Cừ.
Dù sao cũng là phụ nữ, Phượng Cừ vung một tay lên lập tức đẩy Cố Nhiễm Nhiễm ngã xuống đất.
“Nhiễm Nhiễm…” Nhìn thấy cô ấy ngã xuống đất, Đường Tâm Nhan tràn ngập lo lắng.
“Tâm Nhan, tôi yêu cô, lẽ nào cô không nhìn ra tình cảm của tôi đối với cô sao?” Phượng Cừ như phát điên, không ngừng nói bên tai cô rằng anh ta có tình cảm với cô.
“Phượng Cừ, anh điên rồi.” Thấy Phượng Cừ ngày càng tiến tới gần, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn ngập bất an.
“Không sai, tôi chính là kẻ điên đấy, tôi bị cô làm cho phát điên.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan khiến Phượng Cừ không thể dừng lại, đặc biệt là mùi hương thoang thoảng phát ra từ người cô khiến anh ta ngày càng điên loạn hơn.
“Đừng.” Cảm giác Phượng Cừ muốn hôn mình, Đường Tâm Nhan kinh hãi kêu lên, dưới tình hình cấp bách, cô không có cách nào đẩy Phượng Cừ ra, chỉ có thể nâng chân phải lên đá vào giữa hai chân anh ta.
“A…” Tiếng kêu khàn khàn thốt ra từ miệng Phượng Cừ.
Nhìn thấy anh ta vì đau đớn mà buông tay ra, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.
“Tâm Nhan, cậu…”
Vẻ mặt Phượng Cừ khiếp sợ, có nằm mơ cũng không ngờ Đường Tâm Nhan lại đối xử với mình như vậy, sự đau đớn giữa hai chân nói cho anh ta biết Đường Tâm Nhan dùng sức mạnh đến mức nào.
“Đây là anh tự chuốc lấy.”
Đường Tâm Nhan hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Cừ một cái, sau đó đi tới trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
“Sao rồi? Vừa nãy ngã có bị thương không?” Đường Tâm Nhan đầy lo lắng và quan tâm hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.
“Thật đúng là sảng khoái, người đàn ông như thế xứng đáng nhận kết quả như thế.” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm trầm trồ khen ngợi, cô ấy không khỏi tán thành với hành động của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan đỡ Cố Nhiễm Nhiễm lên xe.
“Phượng Cừ, anh đã phá hủy tất cả mọi thứ của mình.”
Lạnh nhạt nói câu đó xong, cô mới bước lên xe, không hề quay đầu nhìn lại, nhanh chóng rời đi.
Nhìn xe rời đi, Phượng Cừ cố nén đau đớn, ánh mắt anh ta khẽ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Đường Tâm Nhan, tôi nhất định phải có được cô.

Ba ngày sau, Cố Nhiễm Nhiễm mở một cuộc họp báo, thông báo kịch bản được làm lại, Đường Tâm Nhan và nam chính mới cùng nhau tham dự nhận phỏng vấn của phóng viên.
Tại buổi họp báo, Cố Nhiễm Nhiễm không trả lời bất cứ câu hỏi nào phóng viên đưa ra về Phượng Cừ, việc này khiến cho mọi người càng thêm tò mò về nguyên nhân anh ta bị cắt vai.
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm mở họp báo không lâu, người đại diện của Phượng Cừ cũng mở một cuộc họp báo, tuyên bố sau này sẽ không làm quản lý của Phượng Cừ nữa.
Hai việc cùng xảy ra vào một ngày khiến mọi người hoàn toàn chú ý, mọi sự tập trung đều đặt cả lên người Phượng Cừ.
Từ sáng sớm đã có phóng viên vây quanh bên ngoài biệt thự nơi anh ta sống, ngay cả công ty quản lý của anh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tuy rằng Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan không hề trả lời những vấn đề liên quan tới Phượng Cừ, có điều mọi việc vẫn không thể nào giấu diếm được, chuyện Phượng Cừ uy hiếp Đường Tâm Nhan vẫn bị truyền ra ngoài.
Chỉ trong thời gian mấy ngày, hình tượng nam thần trong quá khứ của Phượng Cừ hoàn toàn sụp đổ, một vài người hâm mộ cực đoan quá thất vọng vì nhân cách tồi tệ của thần tượng mà làm ra vài chuyện hối hận.
Chuyện này đối với Phượng Cừ là một đả kích lớn.
Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở trong biệt thự, không dám ra ngoài cửa.
Đường Tâm Nhan, đây là cô cố tình dồn tôi vào đường cùng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhìn đến màn hình TV, Đường Tâm Nhan cười tươi rói đi cùng nam chính mới phỏng vấn cùng phóng viên, ánh mắt Phượng Cừ nheo lại, đầy vẻ nguy hiểm.
Xảy ra chuyện như vậy khiến công ty quản lý của Phượng Cừ phải tạm dừng mọi hoạt động, hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài sẽ hủy bỏ hợp đồng với anh ta.
Hình tượng của Phượng Cừ hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một đêm.
Dưới sự chèn ép của công ty quản lý, một tuần sau, cuối cùng anh ta cũng phải ra khỏi biệt thự.
Phóng viên vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, khi thấy Phượng Cừ ra khỏi cửa, lập tức hùng hổ tiến lên.
“Anh Phượng Cừ, đối với chuyện anh uy hiếp và dựng chuyện về cô Mặc, anh có gì để nói không?”
“Anh Phượng Cừ, người đại diện đã từ chức rồi, sau này anh muốn làm gì ở giới giải trí, đã có kế hoạch tiếp theo chưa?”
Từng vấn đề sắc bén nhằm vào Phượng Cừ, nếu là trước kia khi đối mặt với phóng viên anh ta sẽ chậm rãi trả lời, không có gì phải sợ, nhưng bây giờ đối mặt với những câu hỏi này, Phượng Cừ lại có một cảm giác lực bất tòng tâm.
“Anh Phượng Cừ, vì chuyện này mà mất hết danh dự, xin hỏi anh sẽ rời khỏi giới giải trí sao?”
Rời khỏi giới giải trí ư? Sau khi nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt Phượng Cừ lập tức thay đổi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hung hăng nhìn về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi.
“Sao tôi phải rời khỏi giới giải trí chứ? Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, tôi sẽ không bị đả kích đâu.”
Khí thế Phượng Cừ vẫn vô cùng kiêu ngạo như cũ.
“Anh Phượng Cừ, anh có muốn xin lỗi cô Mặc không?”
Một trong số những phóng viên đặt câu hỏi.
“Xin lỗi? Việc gì tôi phải xin lỗi? Tôi đã hoàn thành nội dung quy định trong hợp đồng, thậm chí việc bổ sung cũng không vi phạm hợp đồng, cho dù tôi không bổ sung thì cô ta cũng không có yêu cầu tôi phải chụp lại, muốn trách thì trách nhân viên làm hỏng hình ảnh kia.”
Phượng Cừ nói, vẻ mặt vẫn tươi cười ngông nghênh như cũ.
“Xin hỏi là anh Phượng Cừ sao?” Hai người đàn ông mặc vest phẳng phiu, trực tiếp đi tới trước mặt Phượng Cừ.
Thấy hai người đàn ông lạ mặt xuất hiện, anh ta nhíu chặt mày lại.
“Tôi là Phượng Cừ.”
Sau khi anh ta xác nhận thân phận, một người đàn ông trong số đó lại mở miệng nói.
“Chúng tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Hải, chịu sự ủy thác của tổng giám đốc Mặc, tố cáo anh tội vi phạm hợp đồng, đơn tố cáo đã được gửi đi, không lâu sau tòa án sẽ triệu tập anh.”
Người đàn ông lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.