Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Quả nhiên như Tô Thần Tôn dự đoán, ông cụ Thi kêu cả Thi Hạo Hạo cùng đi tới Paris, ngồi suốt hơn mười lăm tiếng trên máy bay, đến Paris thì 5 giờ chiều, lại ngồi gần 40 phút mới tới khu dân cư mà Thi Cảng Bác ở. Lúc ông cụ ấn chuông cửa, ra đón chính là người rảnh rỗi đến phát khùng – Tô Đậu. “Ông nội, ông… Sao ông tới đây?” Nhìn thấy ông cụ Thi, Tô Đậu vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn nghiêng người nhường đường, “Chú hai đang làm cơm tối, ông nội ăn chưa?” “Đậu Đậu, con nói với ông đi, có phải con được nhận nuôi?” Ông cụ Thi giận đến mức râu dựng đứng mặt trợn tròn, trực tiếp hỏi, từ trước tới giờ ông cụ Thi luôn xem Tô Đậu như cháu gái mình nên giọng nói có phần chất vấn. “Cháu…” Tô Đậu muốn nói lại thôi, trong phút chốc không biết phải giải thích làm sao, phần người giám hộ bị đổi tên cô cũng mới biết hai tuần lễ trước, hơn nữa tiếp tay làm bậy là anh họ mình. Thi Hạo Hạo tiến tới, một tay giữ chặt vai Tô Đậu, nói: “Đậu Đậu, nói cho ông biết là em bị ép buộc đúng không?” “Tôi…” Bị ép, Tô Đậu chẳng cảm thấy bị ép buộc chút nào cả, chỗ người giám hộ cô bị đổi tên, chú hai trở thành người nhận nuôi cô, nếu không phải chú hai nói cho cô biết thì cô hoàn toàn không biết nội tình, cho nên không thể bảo là bị ép buộc được. Bộ dáng Tô Đậu khó xử nhìn sắc mặt tối thui của ông cụ Thi, và Thi Hạo Hạo đang giữ chặt vai khiến cô đau nhói. Không khí trong thoáng chốc trở nên u tối, cho đến khi Thi Cảng Bác từ trong bếp đi ra ngoài cũng không thay đổi được gì, ngược lại càng nặng nề hơn. Với sự tôn trọng ông cụ Thi, Thi Cảng Bác vẫn gọi một tiếng “Ba,” sau đó quay sang Tô Đậu, nói: “Ngàn vạn dặm xa xôi chạy tới Paris là vì chuyện con nhận nuôi Đậu Đậu?” Vị trí Đậu Đậu trong lòng ông cụ Thi thực sự rất nặng, còn nặng hơn cả cháu gái ruột. “Thi Cảng Bác, đây là con đang trả thù ta?” Ông cụ Thi lạnh lùng hỏi ngược lại, “Con cho rằng nhận nuôi nó thì ta không thể tác thành nó với Hạo Hạo? Nếu con xem ta là bố, lập tức hủy bỏ chức danh người giám hộ đi.” “Không làm được!” Thi Cảng Bác lạnh lùng cứng rắn nói ra ba chữ, Tô Đậu là của anh, đừng ai mơ tưởng cướp đi từ trên tay anh. “Com muốn cãi lại mệnh lệnh của ta?” “Chuyện gì cũng có nhượng bộ, duy chỉ có Tô Đậu là không được!” Thoáng chốc không khí đông cứng, Thi Hạo Hạo muốn chen vào nhưng anh ta là hậu bối, nếu như để lấy được Tô Đậu, anh ta không thể dùng cứng đối cứng với người chú này, nếu đắc tội anh, anh ta hoàn toàn không chiếm được quả ngon để ăn, chớ đừng nói chi có thể giành được Tô Đậu. “Ông nội, lúc này không thích hợp dùng cứng đối cứng với chú hai.” Thi Hạo Hạo ghé bên tai ông cụ nhỏ giọng khuyên, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với Thi Cảng Bác: “Chú hai, cháu thật sự rất thích Đậu Đậu, cháu cảm thấy chú cháu mình có thể cạnh tranh công bằng, chú nói có đúng hay không?” “…” Thi Cảng Bác không trả lời liền, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thi Hạo Hạo một hồi, sau đó mới nói: “Không có cơ hội cạnh tranh đâu, Đậu Đậu chẳng những là cô gái tôi nhận nuôi mà còn là người phụ nữ của tôi!” Một câu nói kích thích ngàn tầng sóng, khiến bệnh tim ông cụ Thi gần như tái phát, thân thể run rẩy không ngừng nghỉ, còn vẻ mặt Thi Hạo Hạo đã không còn ôn hòa, mà trở nên lạnh cứng, “Chú hai, có trở mặt với chú, cháu cũng phải lấy được Đậu Đậu!” “Từ hôm nay trở đi, mày không còn là con trai của Thi Hùng Hâm ta nữa!” Ông cụ Thi nói bừa, không tiếc cắt đứt quan hệ bố con, đối với Thi Cảng Bác mà nói, từ trước tới giờ luôn hời hợt, nói chính xác là ông vẫn không đối xử như với con trai ruột, có kiên quyết thì cũng chỉ là phí công, vậy vì cô bé này cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ! “Hạo Hạo, chúng ta đi thôi!” Ông cụ Thi quyết tâm đoạn tuyệt xoay người rời đi, trước khi cất bước đi Thi Hạo Hạo nói: “Nếu không làm chú cháu, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình!” Nói xong, mắt Thi Hạo Hạo chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng cất bước rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]