Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Lúc này, Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão già. Người này chính là Tam trưởng lão Không Sợ Minh, ngược lại lại có dáng vẻ hiền lành lương thiện vô cùng.
"Không biết các vị hôm nay chủ động tới tìm tôi, không biết là có chuyện gì?" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, chợt mở miệng nói.
"Trước đó vài ngày, chúng tôi biết được Minh chủ trở về, chỉ bất quá, trong liên minh lại có sự kiện khẩn cấp cần xử lý, cho nên, không thể tới bái kiến Minh chủ. Hôm nay vừa vặn hoàn thành xong, tranh thủ thời gian, đặc biệt tới cáo lỗi." Một lão già khác có chút hơi lớn tuổi, âm thanh hơi lộ ra vẻ lãnh đạm thờ ơ.
Nhìn bề ngoài tựa như gió êm sóng lặng, nhưng Diệp Oản Oản lại biết được, hôm nay, trên khí thế, mình nhất định không thể nhượng bộ nửa bước! Nếu không, đừng nói đến chính mình là một tên Minh chủ giả, coi như có là Minh chủ thật sự, cuộc sống về sau cũng sẽ không tốt lắm. Có lẽ, chết như thế nào nàng cũng sẽ không biết được.
"A, phải không?" Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười tà mị vô hình.
Đám người Bắc Đẩu, vẫn đứng ở cách đó không xa, cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Thất Tinh vẫn luôn thời thời khắc khắc quan sát ngôn hành cử chỉ của Diệp Oản Oản, như là muốn từ trong đó, tìm ra một chút kẽ hở.
"Minh chủ, tôi muốn hỏi một chút, ngài nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134125/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.