Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
"Không quen biết!" Lý Tư ráng nhịn nói.
"Ồ... Tam trưởng lão, ông thật không nhận ra sao?" Trên mặt Diệp Oản Oản đầy vẻ "kinh ngạc".
Lão già này quả thật là cáo già, Lý Mạt Thần có ai không biết chính là con tư sinh của Lý Tư, bây giờ lại chối sạch không nhận, ngay cả con trai mình cũng giả ngó lơ ra vẻ không quen biết.
"Minh chủ, tôi nói không quen biết là không quen biết." Nói xong, Lý Tư xoay người nhìn về phía hai gã thành viên Không Sợ Minh đang khiêng cáng cứu thương: "Người nọ là từ đâu tới, thương nặng như vậy, mau nhanh đưa đến bệnh viện đi!! Đừng để hắn chết ở chỗ này, làm ô uế bầu không khí!"
"Chuyện này..."
Hai gã thành viên Không Sợ Minh có chút do dự, Minh chủ vẫn chưa để cho bọn họ đi mà…
"Chậm đã!!" Diệp Oản Oản cười nhạt: "Người này hôm qua mạo phạm tôi và Thu Thủy, hơn nữa còn dằn mặt tôi, cũng lớn tiếng lắm..."
"Ha ha, Minh chủ, ngài vừa trở về, tất nhiên sẽ có một ít thứ không có mắt dám mạo phạm. Tôi thấy, Minh chủ ngài nếu tha cho người được thì nên tha đi! Minh chủ, ngài nói đúng không?" Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nói một câu đầy thâm ý.
"Tha cho người được thì nên tha?" Khóe miệng Diệp Oản Oản kéo ra một nụ cười lạnh giá: "Đời này của tôi, thật giống như là chưa bao giờ biết được cái gì mà gọi là ‘tha cho người được thì nên tha’..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134123/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.