Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Ước chừng nửa giờ sau, Cẩu Tạp Chủng đem thức ăn để lên bàn ăn.
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, mặc dù tất cả đều là thức ăn đơn giản, nhưng nhìn qua lại có vẻ rất ngon miệng. Chưa từng nghĩ, loại đại lão này, tài nấu nướng cũng coi như không tệ.
"Diệp cô nương, mời!" Cẩu Tạp Chủng ngồi vào bàn ăn, hướng về Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản cũng không khách khí, liền động đũa.
Kỹ thuật nấu nướng không tệ cái con mịa nó!! Diệp Oản Oản thề, nàng tình nguyện đi ăn châu chấu chiên ngập dầu còn hơn!
Chỗ thức ăn này, ngoại trừ thoạt nhìn bên ngoài không tệ ra, không có chỗ nào có thể khen được! Quả thật là khó mà nuốt trôi...
"Cẩu gia, người đó là vợ của anh sao?" Diệp Oản Oản chỉ về bộ album cách đó không xa.
Nghe vậy, Cẩu Tạp Chủng nhìn về phía album một cái, chợt nhàn nhạt mở miệng nói: "Đó là mẹ tôi."
Diệp Oản Oản: "..."
"Mẹ tôi từ rất sớm cũng đã qua đời. Cô và mẹ tôi, tính cách có chút tương tự." Cẩu Tạp Chủng quan sát Diệp Oản Oản bằng ánh mắt cân nhắc, mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, tương tự về tính cách, chẳng lẽ ý muốn nói thời điểm mình ở tại sòng bạc, đã từng che chở cho Cẩu Tạp Chủng?
"Cẩu gia, loại thân phận này của anh, hẳn cũng biết được rất nhiều đi..." Diệp Oản Oản nói đầy thâm ý.
"Phương diện nào?" Cẩu Tạp Chủng vừa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134059/chuong-1350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.