Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Nếu như, chiếc nhẫn này vẫn luôn đi theo chính mình, một khi có gì sơ sẩy, có khả năng anh cũng sẽ không còn cơ hội tự tay giao cho cô nữa.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, Tư Dạ Hàn lại nhận một cuộc điện thoại, thần sắc hơi có chút "khẩn trương".
Chờ Tư Dạ Hàn cúp điện thoại, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Ở tại Hoa quốc chờ anh…rất nhanh anh liền sẽ trở về."
"Được, em liền ở lại Hoa quốc chờ anh." Diệp Oản Oản hết sức phối hợp cùng diễn với anh ta.
Nói xong, Tư Dạ Hàn đứng dậy rời đi, bất quá chỉ trong vòng mấy hơi thở, cũng đã mất tung mất ảnh.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tư Dạ Hàn, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy khó hiểu. Không thể không nói, kỹ thuật diễn xuất của Tư Dạ Hàn, quả thật là đã đủ để nghiền ép phần lớn Ảnh Đế, suýt nữa ngay cả mình cũng bị lừa!
Tư Dạ Hàn mượn cớ đủ kiểu như vậy, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, khiến cho người ta không tìm một chút sơ hở nào... Thậm chí cả chính Diệp Oản Oản, cũng xém nữa đã tin Tư Dạ Hàn.
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn dù có cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cuối cùng thua ở trong một câu hỏi dò xét vô cùng lơ đãng của Diệp Oản Oản.
Mới vừa rồi, Diệp Oản Oản nhìn như tùy ý hỏi một câu, hỏi Tư Dạ Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3133117/chuong-1830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.