Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Không bao lâu, Diệp Oản Oản cũng đứng dậy rời đi, trở lại chi nhánh của Tinh Thần Giải Trí.
Sau khi chào hỏi cùng đám người Chu Thao, Diệp Oản Oản ngồi ở trong phòng làm việc, quan sát chiếc nhẫn mà Tư Dạ Hàn giao cho mình này.
Chiếc nhẫn ở trong tay, Diệp Oản Oản vuốt vuốt, vô luận là chất liệu hay là cách chế tác cũng đều hết sức đặc thù. Ở phía sau chiếc nhẫn, có chạm trổ một bông cỏ dại cực kỳ tầm thường.
Căn cứ theo Tư Dạ Hàn nói, chiếc nhẫn này, vốn là thuộc về chính nàng. Mà những lời này, hẳn không phải là giả. Tư Dạ Hàn hoàn toàn không cần phải lấy một chiếc nhẫn để lừa gạt mình.
Đối với chiếc nhẫn này, Tư Dạ Hàn cũng chỉ biết là thuộc về nàng, nhưng có tác dụng hay tính tượng trưng gì hay không, lại hoàn toàn không biết.
Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản đeo chiếc nhẫn này vào lại trên tay.
Có lẽ, đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường mà mình từng đeo trước khi mất trí nhớ, cũng không có gì đáng để nghiên cứu, Diệp Oản Oản cũng không quá mức để ý.
…
Giờ phút này, ở một nơi nào đó tại Đế Đô.
Một người đàn ông trung niên gọi một cú điện thoại.
"Đã phát hiện tung tích của chiếc nhẫn." Người đàn ông trung niên hướng về chiếc điện thoại, mở miệng nói.
Rất nhanh, từ một đầu khác điện thoại, truyền tới thanh âm lãnh đạm thờ ơ: "Phải không...??"
"Không nghĩ tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3133116/chuong-1831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.