Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
- --
"Phong Huyền Diệc?"
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Phong Huyền Diệc: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, mau nhanh nói rõ ràng!"
"Đội trưởng, không cần cuống cuồng, ngọn nguồn này, để từ từ tôi chậm rãi kể lại." Phong Huyền Diệc nói.
"Chậm cái rắm, nói tóm tắt!" Nhiếp Vô Danh vội la lên.
"Hừ, ngươi dựa vào cái gì để làm chứng cho người khác? Chẳng lẽ, ngươi bị Không Sợ Minh thu mua?"
"Nhiếp Vô Ưu" nhìn Phong Huyền Diệc chằm chằm, lạnh giọng quát lên.
"A, thu mua cũng được, không thu mua cũng được, sự thật thắng giảo biện! Có chứng cớ, mới có thể làm chân tướng rõ ràng, không phải sao?" Phong Huyền Diệc cười nói.
"Đường Đường, mẹ mới là mẹ của con."
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Đường Đường ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Con có tin mẹ không?"
Đường Đường nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cơ hồ không có bất cứ một chút do dự nào, hướng về phía Diệp Oản Oản gật đầu lia lịa, chợt, một tay đem "Nhiếp Vô Ưu" hất ra, chầm chậm chạy về bên cạnh Diệp Oản Oản.
"Mẹ..." Đường Đường ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng gọi.
"Ngoan ngoãn... Đường Đường, thứ hàng giả này giả mạo mẹ, còn khi dễ con, mẹ nhất định giúp con làm chủ. Nếu như mẹ không làm chủ được, sẽ để cho cha của con đến giúp con làm chủ!" Diệp Oản Oản hướng về Đường Đường nói, chợt ngồi xổm xuống, hôn một cái lên mặt của cậu bé.
"Mẹ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3132714/chuong-2040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.