“Anh sẽ lại bắt em về làm vợ.” Nói rồi Duy Hoàng đặt tấm ảnh của cô lên mặt bàn.
“Bá Tùng muốn anh tìm thông tin về em. Anh định cho Tuấn Kiệt rối loạn một phen. Anh ta đã làm gì em?”
“Lúc trước anh ta là người đã đâm em một nhát rồi đẩy xuống vực, chỗ lần trước chúng ta tới.” Ngọc Ly trầm giọng nói.
“Vậy chúng ta cùng chờ xem anh ta giết người rồi còn muốn nuôi xác để làm gì.” Duy Hoàng nheo mắt lại nói.
Cho dù vừa xong Duy Hoàng cố tình lảng tránh câu hỏi của Ngọc Ly, nhưng nó cũng không khiến cô buồn lắm. Cô cũng đã từng nghĩ nếu như một ngày mình tỉnh lại, lúc mở mắt ra đã trở về thân xác cũ, sẽ ra sao?
Cô còn chưa biết bản thân phải làm gì thì một người chứng kiến như Duy Hoàng sao có thể đưa ra được một đáp án hài lòng.
Nếu như không yêu, cũng sẽ không nghĩ ngợi linh tinh nhiều như vậy.
Có đôi khi ngốc hay không ngốc cũng chẳng khác biệt là bao.
Vậy thì việc Duy Hoàng yêu linh hồn cô hơn thể xác này bỗng thấy chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng việc báo thù Tuấn Kiệt rồi mang xác cô về chính là việc nên làm.
Ngọc Ly mỉm cười nói: “Được, như anh mong muốn!”
“Dù gì anh cũng là người đàn ông của em, sao có thể để một phần liên quan tới vợ mình ở trong tay kẻ khác được!” Vẻ mặt Võ Duy Hoàng đầy ủy khuất nói, mẹ nó, nhỡ anh ta có sở thích biến thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai/3478170/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.