Nghe người đàn ông nhắc đến cái tên đó, đồng tử trong mắt Duy Hoàng co rụt lại, thoáng qua tia hốt hoảng nhìn sang bên cạnh.
Anh ta thừa biết cái tên kia có ý nghĩa như thế nào.
Chuyện thần thánh gì đang xảy ra vậy?
Duy Hoàng sống ba mươi hai năm cũng chưa một lần gặp ma, vậy mà…
Anh liếc mắt sang bên cạnh.
Ngọc Ly đang thản nhiên cười đáp lại người đàn ông mặt sẹo: “Rất tiếc, tôi lại không biết người đó.”
Người đàn ông mặt sẹo tỏ rõ sự thất vọng trên nét mặt, giọng nói trầm buồn của ông ta khẽ cất lên: “Khi nãy nhìn thấy cô tung cú đá kia, tôi đã tưởng như nhìn thấy cô ấy.”
Cú đá móc hàm?
“Vậy sao?” Ngọc Ly mỉm cười, “ Đó là thần tượng của anh à?”
“Không, đối thủ của tôi. Tôi đã chờ ở đây bao nhiêu năm chỉ mong muốn đánh thắng được cô ấy một lần.” Người đàn ông mặt sẹo than một tiếng rồi quay lưng vẫy tay bỏ đi, giọng nói của ông ta cũng vọng lại: “Cảm ơn cô, nên về đi thôi.”
Không khí căng thẳng của các cặp đôi thi đấu vẫn đang diễn ra. Tiếng reo hò cũng vang lên không ngớt.
Ngọc Ly vụng trộm cười, người đàn ông mặt sẹo kia chính là bạn đấu bao nhiêu năm của cô ở sàn đấu này, không trận nào có cô là vắng mặt ông ta. Mà ông ta càng đấu lại càng hăng, càng thua càng ham chiến, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn còn mong mỏi cắm chốt ở đây.
Khiến ông thất vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai/3478165/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.