Gọi là đấu trường địa ngục vì đây là nơi diễn ra những trận đánh nhau với mức độ nguy hiểm ngang với đường xuống địa ngục; chỉ cần bạn đánh thắng được đối thủ của chủ sàn đấu, số tiền bạn nhận được chính là một con số tương tương với cân nặng của chính mình.
Nói nôm ra cho dễ hiểu là, nếu bạn năm mươi cân, bạn đánh bại một người thì lập tức được năm mươi triệu, hai người được một trăm triệu… Còn nếu thua, rất có thể là tính mạng của chính bạn, hoặc không thì cũng là tàn phế.
Vé vào cửa nơi này là năm trăm nghìn một người. Muốn lên sàn đấu chỉ cần bỏ ra năm triệu.
Nhưng không phải ai tới nơi này cũng là để thi đấu, đa phần số khách của nơi này tới đây chỉ để thỏa mãn thú vui được xem người khác đánh đấm cận chiến. Hầu như bọn họ đều là những kẻ không sợ máu tanh.
Người bình thường tử tế chẳng ai tìm tới nơi này làm gì, và đương nhiên cũng không biết tới sự tồn tại của nó.
Duy Hoàng thầm lau mồ hôi trán, vợ anh rốt cuộc là kẻ nào mà có thể biết cả những chỗ này, nhìn cách thức cô mua vé vào cửa, còn liều mạng chọn số để lên sàn đấu cũng đủ biết đây không phải lần đầu tiên chạy tới.
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy hoang mang.
Duy Hoàng năm nay ba mươi hai tuổi, từ năm hai mươi lăm tuổi anh đã tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Võ cho tới bây giờ.
Hơn nữa từ năm mười hai tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai/3478164/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.