Ngọc Ly đưa mắt nhìn sang Duy Hoàng, dường như anh có quen biết với ba người đàn ông kia, gương mặt còn đang tỏ ra hớn hở chưa kìa.
Người ở giữa thì Ngọc Ly nhận ra, nhưng hai người còn lại cô không biết, chỉ là biết bọn họ không thuộc trong top những doanh nhân trẻ thành đạt của nước V thì phải.
“Nghe Duy Hoàng kể vợ của mình là người rất cá tính, tôi vẫn không tin. Hôm nay, Tuấn Phong tôi tin rồi!” Người đàn ông có gương mặt cương nghị góc cạnh đứng bên trái nhìn lướt qua Duy Hoàng sau đó ánh mắt dừng lại trên người Ngọc Ly.
Lúc này sắc mặt Ngọc Ly đang cứng ngắc, bàn tay đặt trên khuỷu tay của Duy Hoàng cũng vô thức nắm chặt lại. Bá Tùng đứng ở giữa thấy vậy khẽ cau mày: “Cô có chỗ nào không thoải mái hay sao?”
“Hả...” Nghe giọng nói của ông chủ cũ, Ngọc Ly giật thót mình, ánh mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng vào gương mặt thon gọn như hồ ly kia. Cô cụp mắt vội đáp lại lấy lệ: “Lần đầu tới một đại tiệc quan trọng nên tôi hơi căng thẳng.”
Những khách mời có mặt ở đây không những là tài phiệt lại còn có chút thân phận bối cảnh, đối với một người bình thường mà nói, câu trả lời kia của Ngọc Ly cũng không hề sơ hở.
Nhưng Bá Tùng lại nheo mắt nhìn cô thêm một lần nữa rồi mới rời mắt sang Duy Hoàng: “Cậu không giới thiệu bọn tớ với vợ cậu à?”
Duy Hoàng cũng cảm thấy phản ứng khác thường của người bên cạnh, anh khẽ đặt bàn tay khác lên tay cô rồi nói: “Đây là Tuấn Phong, tổng giám đốc tập đoàn dầu mỏ Hoành Phi. Người ở giữa là Bá Tùng, ông trùm ngành giải trí. Còn đây là Trọng Đạt, cựu quân nhân, hiện giờ đã xuất ngũ, anh nghe đồn cậu ta vì yêu mà bỏ nghiệp đấy. Bốn người bọn anh chơi với nhau từ nhỏ. Đây là vợ tớ, tên Ngọc Ly.”
Duy Hoàng cố dùng ngữ điệu vui vẻ để giúp Ngọc Ly đỡ bối rối.
Trọng Đạt giơ tay ra phía trước thân thiện nói: “Chào em, hôm cưới mấy người bọn anh đều đang có việc nên vắng mặt, tới nay mới được hội ngộ, lát nữa sẽ tự nguyện bị phạt ba ly nhé!”
Giọng nói của Trọng Đạt có phần nghiêm nghị nhưng lại kết hợp với nụ cười hiền lành chất phác khiến Ngọc Ly bớt đi phần nào lạc lõng, cô đưa tay ra chạm nhẹ vào tay anh ấy rồi gật đầu mỉm cười đáp lại.
“Tôi cũng rất vui được làm quen với mọi người.”
Chứng kiến quá trình biến đổi trạng thái tâm lý của Ngọc Ly sắc mặt của cả ba người đàn ông cũng đều thay đổi. Bảo sao có thể đạp được người anh em của họ lăn ra khỏi giường, đúng là không phải dạng vừa.
Ba người kín đáo thu lại sát ý nháy mắt với Duy Hoàng như muốn nói: Ngày tháng sau này của cậu chắc chắn sẽ rất đặc sắc!
Duy Hoàng bật cười, kín đáo lắc đầu. Anh biết ba người bạn này của mình muốn thử Ngọc Ly, bản thân anh cũng rất muốn biết cô thực ra là ai. Kết quả vừa nhận được càng khiến anh thêm tò mò. Rõ ràng Ngọc Ly có quen biết với một trong ba người họ, phản ứng kia chính là căng thẳng và sợ hãi…
Là ai?
Bạn của anh ngoại trừ thân thế bên ngoài bình thường ra thì phía sau lưng chẳng có đứa nào tầm thường cả. Mà ngay chính bản thân anh cũng vậy.
Tuấn Phong là làm giàu từ buôn bán độc quyền mảng dầu mỏ, nhưng thực chất tất cả mọi người chỉ biết tới cậu ta là một người thừa kế bại liệt phế vật ngồi một chỗ.
Bá Tùng - ông trùm ngành giải trí, thì lại là boss của tổ chức lính đánh thuê và sát thủ Mod, danh tiếng hàng đầu của nước V.
Trọng Đạt là quân nhân đã xuất ngũ, nhưng lại là tướng chỉ huy lực lượng đặc nhiệm của Bela thuộc quân đội nước V.
Còn anh chính là con virus bơi lội ngược xuôi trong mọi lĩnh vực để thu thập thông tin tình báo.
Những người có chút máu mặt không ai là không biết tới nhóm bốn người bọn họ. Nếu chẳng may đụng mặt trên thương trường cũng sẽ đi đường vòng chẳng dám đắc tội.
Và tất nhiên là lai lịch đen đấy cũng chỉ có bọn họ là rõ ràng nhất.
Kể cả đối với những lão già tai to mặt lớn đang ở đây, họ cũng chỉ thể hiện ra mình là những kẻ hậu bối không chút danh phận.
Tài nguỵ trang vô cùng tốt.
Nói như thể để hiểu rằng, con mắt nhìn người và óc quan sát của bọn họ vừa đặt ở trên người Ngọc Ly là vô cùng sắc bén. Chỉ cần cô để lộ ra chút sơ hở nào sẽ chẳng thể giấu nổi.
Trong lòng ai cũng đang có một dấu hỏi chấm rất lớn về cô vợ ngốc này của Duy Hoàng nhưng không tiện nói ra.
“Chúng ta tới bàn trong kia ngồi nhé!” Duy Hoàng nghiêng đầu sang hỏi ý kiến Ngọc Ly.
Cô hơi gật đầu.
Tuấn Phong chợt bật cười, anh ấy hiểu tâm ý của bạn mình, hẳn là đang lo sợ cho cô vợ nhỏ cảm thấy lạc lõng đây mà. Cũng chính là cho Ngọc Ly mặt mũi, gián tiếp tuyên bố với đám người bọn họ là Duy Hoàng cũng rất coi trọng người ta.
Có thử gì thì cũng nên nể mặt.
Quả nhiên rất bá đạo!
Ngọc Ly cũng hiểu ý tứ của Võ Duy Hoàng, cô cũng không nghĩ tới con người cứng ngắc bên cạnh mình lại có thể tinh tế đến mức này, đáy lòng chợt cảm thấy vui vẻ.
Trái tim nhỏ bé của cô lại bắt đầu nhảy hỗn loạn!
Hai má cũng hơi ửng hồng, trong mắt người khác liền cảm thấy có chút yếu đuối mong manh cần được che chở.
Năm người vừa ngồi xuống bàn thì đã có phục vụ đi tới.
Người đến không ai khác lại chính là cô ả Khánh Vi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]