Mà không chỉ Ái Lan khiếp sợ, Ngọc Ly cũng giật mình sặc nước ho đến đỏ mặt tía tai, nước mắt giàn giụa.
Cô không dám tin trợn mắt nhìn gương mặt thản nhiên của người đàn ông.
“Anh… anh họ! Anh vừa mới nói gì?” Ái Lan không dám tin hỏi lại Võ Duy Hoàng. Sắc mặt cô ta tái đi, cứng đờ gượng gạo.
“Cô náo loạn như vậy đủ chưa? Đây là nhà tôi, cô ấy là vợ tôi. Cô lấy tư cách gì mà hùng hổ như thế?” Duy Hoàng tiếc cái lọ hoa không nhịn được gào to lên. Chỉ thiếu điều vung tay tát cho cô ả vài phát.
[Ê ê, nói hay lắm!] Ngọc Ly thầm vỗ tay trong lòng tán dương anh chồng hờ. Cô chống tay vào cằm hứng thú ngồi xem kịch.
“Anh nói vậy là sao? Em là em họ của anh, chúng ta là người một nhà!” Ái Lan gạt đi giọt nước mắt, mếu máo nói. “Tại sao lại không có tư cách?”
“Họ hàng năm đời đã là xa, cô ở đây như vậy người ngoài đồn đoán ra vào rất không hay!” Võ Duy Hoàng nhìn Ái Lan, cô ta đã phá vỡ đi cái giới hạn cuối cùng của anh.
Trước kia Duy Hoàng vốn không động tới, phần vì anh ít khi ở đây, phần khác là vì dù hai người không phải họ hàng gần gũi, nhưng trước nay nhà họ Võ vốn dĩ cũng neo người; mà Ái Lan từ bé đã hay quấn lấy anh, lớn lên một chút cũng thân thiết hơn so với những người khác trong họ. Ái Lan thi thoảng chạy tới đây ở vài ngày, có khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai/3478139/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.