Ngọc Ly ngờ nghệch cười, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh nhạt nhìn cô ả Ái Lan đang nói chuyện. Cô nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ đây là nữ phụ khá ghê gớm, cô ta vẫn luôn cho rằng một con ngốc như Ngọc Ly mà lại có thể may mắn trở thành con dâu của nhà họ Võ, rõ ràng chính là một sự sỉ nhục!
Vậy nên hễ cứ gặp Ngọc Ly ở đâu là cô ả này cũng chẳng tiếc lời chế giễu, mỉa mai và buông lời nguyền rủa: “Đồ vô dụng, điên loạn như cô sao không sớm chết đi! Dù cho cô có sống cũng chỉ là thứ sâu bọ hại mình hại người mà thôi!” Dứt lời, Ái Lan chán ghét hừ giọng, như đang biểu lộ sự chán ghét một thứ gì đó bẩn thỉu ghê tởm lắm.
Ngọc Ly thấy bộ dáng của cô ta lại thầm cười trong bụng, [Ngốc như bà đây còn lấy được tổng tài, cô luôn tự hào bản thân mình xinh đẹp giỏi giang lại thích biến thành tiểu tam, không biết xấu hổ muốn loạn luân chen chân vào gia đình của người khác! Bà đây là khinh thường cô, ứ thèm để ý đến cô, hiểu không? Đồ gà mái xấu xí! Ôi chà chà, bộ ngực kia… Đúng là cái ngữ ngực to não phẳng!]
Thấy mình đứng nói một hồi mà chị dâu ngốc vẫn cứ hề hề cười chẳng có tý biểu hiện nào khác, Ái Lan càng tức điên người dậm chân đành đạch tại chỗ như một con gà giãy chết.
Cô ả ngồi xuống ghế vòng hai tay trước ngực nhìn Ngọc Ly bằng ánh mắt căm thù. Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai/3478133/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.