Trước mặt dì Chân toàn là một đám người lạ cầm trong tay túi lớn túi nhỏ đầy rẩy, chưa kịp định hình thì bà đã bị giọng nói lạnh lùng uy nghiêm quen thuộc ra lệnh.
"Dì dẫn bọn họ đi lên một căn phòng để đồ đi! Nhanh chóng sắp xếp lại tất cả!"
Dì Chân không kịp hiểu lời nói của Lâm Dục Thần, anh nhìn bà chau mày lại gọi một tiếng nữa.
"Dì Chân!"
"À dạ! Tôi biết rồi thưa ông chủ!"
Bà giật mình lập tức dẫn một đoàn người kéo nhau nườm nượp lên lầu.
"Thần!"
Dương Khiết Yên sáng ngời mắt nhìn anh, xa anh chỉ mới từ sáng đến giờ mà thật sự cô vô cùng nhớ.
"Bảo bối nhỏ!"
Ngay lập tức, Lâm Dục Thần đi đến phía cô đôi bàn tay to lớn nhấc bỗng cô lên rồi đặt lên đùi mình sủng nịnh.
Anh yêu thương hôn lên khắp khuôn mặt bé nhỏ của Dương Khiết Yên cất giọng nói trầm thấp.
"Bảo bối nhỏ! Ở nhà có nhớ anh không?"
Cô ấm ức đánh vào ngực anh chu môi nói.
"Yên nhớ anh lắm lắm luôn!"
Nghe cô nói, Lâm Dục Thần thỏa mãn cong môi giây sau liền thơm lên cái má trắng mịn kia liên tục.
"Xin lỗi bảo bối hôm qua anh không tốt!"
Dương Khiết Yên nghe đến đây mới nhớ ra, vốn dĩ cô là muốn không thèm đếm xỉa đến anh vì dáng vẻ cầm thú hôm qua đã làm cô không thể đi đứng bình thường được, vậy mà chẳng biết sau vừa gặp mặt anh đã hào hứng vui vẻ đến thế.
Cô hờn dỗi mím môi trách móc.
"Anh là đồ xấu xa, anh làm Yên không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765290/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.