Người con gái mà anh cho rằng sau khi tỉnh táo sẽ lại quay về làm một người khiến bao nhiêu tên đàn ông xấu hổ tự nhận không bằng, lúc này lại co ro bỏ gối ngồi cô đơn trước hiên một căn nhà chẳng có tiếng người, vắng lặng chẳng giống nơi người ở gì cả. Dáng vẻ cô ngồi đó, thơ thẩn nhìn mặt biển xa xa, tay mân mê một tấm hình. 
Bỗng nhiên một cơn gió thừa dịp cô lơ là đem nó thổi bay đi. 
Người con gái kia lúc này mới có biểu tình khác ngoài sự ngây ngốc mà anh từng rất quen thuộc kia, hoảng hốt như vừa đánh mất một thứ quan trọng, vội vã bật người dậy chạy đi nhặt tấm hình. Mấy lần ngã nhào trên mặt cát, lúc nhặt được rồi liền cười ngây ngô nhìn nó, dịu dàng lại mang theo thương tâm miết miết mép góc rồi ôm nó vào lòng đi trở về nơi cô từng ngồi, lại muốn tiếp tục ngây ngốc. 
Chẳng lẽ mỗi ngày của cô trên hòn đảo này chỉ là ngây ngốc như vậy? 
Tự giam mình ở đây, chỉ vì muốn ngây ngây ngốc ngốc... Có phải em ngốc đến nghiện rồi không vợ. 
Vợ ngốc à, nếu em phải làm thế thì sao anh ngó lơ được. 
Người con gái đang chậm rãi đặt chân lên hiên nhà bỗng nhiên khựng lại, giống như có cảm ứng mà quay đầu, sau đó ngơ ngác đứng tại chỗ. 
Dáng vẻ không dám tin kia thật khiến anh đau lòng quá. 
Đế Cô Hàn khế cười một tiếng, vừa dang tay ra vừa nói: "Vợ à, em không muốn nhào vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-co-gia-co-the-cua-de-thieu/3730055/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.