"Chưa đâu. Chưa có nghe tin tức gì như vậy cả, cũng không thấy cô ấy trở lại thương trường. Mà vị Lăng thiếu kia đã bắt đầu đi lại, ra mắt đám thế gia ở Đế Đô rồi."
"Vị Lăng thiếu kia nghe nói là cũng con cháu dòng chính nhưng luôn học tập ở nước ngoài.."
Người kia vẫn còn tám tiếp với đám bạn hắn, mà Đế Cô Hàn đã đứng dậy rời đi.
Trong lòng anh đầy nghi hoặc, chiếm trọn cả đầu óc, chèn ép cả sự bực bội mấy ngày qua.
Vì sao... Đã hồi phục rồi không phải nên quay lại làm tài nữ kinh thương của em sao?
Vì sao bên ngoài lại không chút tiếng gió?
Lăng Vi, em rốt cuộc đang nghĩ gì.
Đế Cô Hàn càng nghĩ càng thấy bực bội, cả người cũng đâm ra câu kỉnh.
Anh đã nhẫn nhịn đến vậy, chỉ vì không muốn đôi bên khó xử, vậy mà...
Anh gầm gừ đưa tay lên xoa loạn mái tóc được trải chuốt gọn gàng thành ổ gà. Giây sau đã móc điện thoại ra gọi đi không chút do dự.
"Alo, Đế thiếu gia à, lúc này mà anh còn có tâm tình gọi điện thoại cho tôi sao? Không sợ tôi bán tin tức cho Lăng gia kiếm chút tiền à?"
"Lăng gia đang lùm sụm khắp nơi muốn vặt đầu anh đó. Rốt cuộc anh đã làm gì vậy?"
Đế Cô Hàn chẳng có kiên nhẫn nghe người bên kia lảm nhảm, cũng không định trả lời những câu cờ rỡn của hắn mà lạnh lùng cắt ngang: "Tôi cần cậu giúp một chuyện"
"Không phải kêu tôi giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-co-gia-co-the-cua-de-thieu/3730054/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.