Mẹ Lăng sao lại không nhìn ra suy nghĩ của anh, nhưng bà cũng bất đắc dĩ: "Đã đi xem rất nhiều nơi, có thể xác định não không có chấn thương dẫn đến tụ máu gây áp lực cho thần kinh. Chúng ta chỉ đành biết như vậy."
"Thế còn cách giải quyết?"
Đế Cô Hàn nhíu mày hỏi: "Nếu đã là bệnh tâm lý thì cũng phải có cách chữa chứ?"
"Đã thử dùng liệu pháp tâm lý khiến nó bước ra khỏi ám thị do ám ảnh mang lại nhưng không có hiệu quả. Nó căn bản không hề phản ứng lại bác sĩ."
Mẹ Lăng cười khổ: "Cho dù là biện pháp thôi miên thì đối tượng được thôi miên phải có năng lực đi vào tình trạng thôi miên. Con bé thiếu sự tập trung như vậy... Kết quả là không chữa được."
Mày Đế Cô Hàn nhíu lại càng sâu, càng cảm thấy đám bác sĩ kia là lang băm.
"Sự đã như vậy bác sĩ bảo chỉ còn cách dùng biện pháp bị động nhất là để con bé ở trong môi trường nó quên thuộc, dùng điều đó đến kích thích con bé khôi phục trí nhớ."
Đế Cô Hàn không nghe nổi nữa, hỏi sang chuyện mà anh rất quan tâm tối giờ: "Vậy còn vấn đề nói chuyện! Cổ họng của cô ấy có bị thương không? Mất trí nhớ có ảnh hưởng đến việc nói chuyện không?"
"Không có."
Mẹ Lăng lắc đầu, cũng rất đau đầu: "Đó lại là một vấn đề chúng ta khó giải. Ít nhất một đứa trẻ sơ sinh còn biết quấy khóc, nhưng con bé thì không. Chính bởi vì vậy bác sĩ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-co-gia-co-the-cua-de-thieu/3728938/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.