Hà Nam hiểu phong cách ăn mặc của anh, anh không thích những hàng hiệu xa xỉ trên thị trường, từng đường kim mũi chỉ bộ vest của anh đều được làm thủ công.
Chất vải cũng không tính là quý giá gì, thậm chí còn lỗi thời, nhưng mặc vào vô cùng dễ chịu, cũng chỉ có anh mới có thể mặc một bộ vest bình thường mà tạo cảm giác như hàng cao cấp.
Cao quý, nội hàm và quyến rũ, tất cả đều được thể hiện rõ trên người đàn ông này.
Vừa nãy ở dưới tầng, thậm chí Hà Nam cũng không nhìn anh thêm một cái, nhưng bây giờ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, vẫn khiến cô hơi thất thần và ngẩn người trong chốc lát.
“Ấy, anh tự lên đây à? Chúng tôi đang định đi xuống”.
Phó Vực chào hỏi Trần Lâm Dụ một tiếng.
Hà Nam lại không vui cau mày: “Sao anh lên được đây?”
Cố Hoành cũng kinh ngạc, hỏi người cấp dưới làm ăn kiểu gì vậy, không có hẹn mà cho người vào!
Các trợ lý của văn phòng tổng giám đốc liên tục xin lỗi, nhân viên lễ tân Hoàng Y Y thấy mình lại gây họa, vội ấp úng giải thích: “Xin lỗi tổng giám đốc Lê, là tôi không tốt, tôi tưởng soái ca này… không, anh này có hẹn trước, cho nên tự ý đưa anh ta lên… Cô tuyệt đối đừng trách chị của tôi, đều là lỗi của tôi!”
Trợ lý hành chính Hoàng Sở Sở toát mồ hôi trán, chỉ hận không thể tát em gái một cái.
Ánh mắt Hà Nam nhìn qua Hoàng Sở Sở: “Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545851/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.