"Ấy ấy ấy, tôi rất dễ bị ngã, chậm thôi chậm thôi…”, Phó Vực kêu gào, trượt lên trượt xuống theo phía sau Hà Nam.
Hà Nam vừa đi ra khỏi cửa, một cổ tay khác bị người ta kéo lại.
Trần Lâm Dụ đuổi theo ra, không nhịn được hỏi: “Cô là cô chủ nhà họ Lê, không mưu danh, không mưu lợi, tại sao lại đến bên tôi, kết hôn với tôi trong lúc tôi xảy ra tai nạn suýt bị liệt, rốt cuộc cô muốn gì?”
Giọng của anh không nhẹ không nặng, nhưng lại như một tảng đá khổng lồ đập xuống hồ, dấy lên làn sóng lớn trong văn phòng tổng giám đốc.
Khi Tưởng Phàm đi thang máy lên, vừa hay nghe thấy câu này, đồng tử co lại.
Cả văn phòng tổng giám đốc im lặng như tờ, vẻ mặt của tất cả mọi người đều đầy kinh hãi.
Anh ta nói gì?
Tổng giám đốc Lê từng gả chồng?
Nói như vậy, người đàn ông này, anh Trần này là chồng của Tổng giám đốc Lê!
Hà Nam không muốn quan tâm Trần Lâm Dụ. nhưng anh lại cứ muốn truy hỏi đến cùng.
Cô cúi mắt nhìn tay Trần Lâm Dụ kéo mình, lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt không hỏi ra vấn đề thì không thôi của anh, cảm thấy đúng là nực cười, hoang đường không tả xiết.
Hà Nam buông tay kéo Phó Vực, lạnh lùng nhìn Trần Lâm Dụ:“Buông ra”.
Trần Lâm Dụ trước nay không thích tiếp xúc thân mật với phụ nữ, nhưng hôm nay anh muốn có một câu trả lời, chỉ sợ anh buông tay thì cô sẽ chạy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545849/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.