Em không cần trả ơn, sống tốt là được”.
Ngẩn ngơ hồi lâu, khi bị Phó Vực gọi hồi thần lại, mí mắt Trần Lâm Dụ khẽ run, nghẹn họng, nói một câu: “Nếu tôi nói với cậu, cô bé năm đó chính là Hà Nam thì sao”.
“Cậu nói cái gì?” Phía bên kia điện thoại, Phó Vực suýt bị kinh ngạc đến rớt cằm.
…
Ở nhà ăn cao cấp gần CBD, cùng với tiếng du dương của âm nhạc, Bạch Lộc Dư và Hà Nam vui vẻ ăn tối.
Bạch Lộc Dư cắt sườn bò, lại nhìn Hà Nam ăn salad rau củ ngồi đối diện, có cảm giác tội ác nặng nề: “Anh ăn thịt em ăn rau, người không biết còn tưởng anh ngược đãi em”.
Hà Nam ăn rau sống, nói: “Anh cho em ăn thịt mới là ngược đãi
Bạch Lộc Dư uống một ngụm rượu vang: “Ăn với Phó Vực à?”
“Ừm”, Hà Nam gật đầu.
Bạch Lộc Dư tiếp tục thái sườn bò: “Chuyện trường đua ngựa bàn bạc thế nào rồi?”
“Khá ổn rồi”, Hà Nam uống ngụm nước: “Nhưng Phó Vực không quyết định được, cuối cùng người gõ thước vẫn là ông Phó.
Bạch Lộc Dư cau mày: “Anh ta có ý gì, không tin em? Hay là Phó thị bọn họ không ăn được dự án này?”
Hà Nam lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là suy xét từ kế hoạch chiến lược, nếu thành phố Bắc cũng có thể có một công ty tham gia, ba bên liên hiệp, kinh doanh sẽ tốt hơn”.
“Vậy em vẫn để Trần Lâm Dụ đi như vậy?”
Bạch Lộc Du lắc ly rượu: “Cái khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545825/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.