Chương trước
Chương sau
Trần Lâm Dụ là nhà sưu tầm, Hà Chiếu theo anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh chủ động tặng đi thứ gì, đây là lần đầu tiên, viện trưởng viện bảo tàng cũng cảm thấy không thể tin nổi, hỏi đi hỏi lại ba lần: “Chắc chắn là chính miệng tổng giám đốc Trần nói không? Rốt cuộc muốn tặng cho ai?”

Hà Chiếu hết chắc chắn rồi lại chắc chắn, nói với viện trưởng là muốn tặng cho mợ chủ cũ, viện trưởng mới giãn lông mày, nói một câu ý tứ sâu xa: “Đó là dấu hiệu của việc tro tàn lại cháy đấy”.

“… Ông có thể đổi cách nói không?”, Hà Chiếu giật khóe miệng: “gương vỡ lại lành” cũng được mà.

Bề ngoài Trần Lâm Dụ không nhận ra có gì không nỡ, nhìn khuôn mặt nghiêng của Hà Nam sau cửa kính, nói: “Đồ của tôi cũng là của cô ấy, không có gì không nỡ”.

Trong lúc Lê Lâm vào nhà vệ sinh, Bạch Lộc Dư truy hỏi Hà Nam:“Rốt cuộc là có chuyện gì, ai chọc em không vui?”

Hà Nam uống rượu Nhật, ra vẻ không muốn nói.

Cố Hoành quan tâm, kể lại đơn giản chuyện xảy ra buổi chiều một lượt, Bạch Lộc Dư nghe vậy mới hiểu ra: “Haiz, anh còn tưởng chuyện gì, chẳng phải anh ta mời em ăn bữa cơm thôi sao, có gì to tát”.

“Phập”, gõ nhẹ ly rượu lên bàn, Hà Nam ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận: “Không phải anh ta mời em ăn cơm, là muốn em mời anh ta ăn cơm!”

“Được được được”.

Bạch Lộc Dư đính chính ngôn từ: “Em mời anh ta ăn cơm, mời thì mời, cũng chẳng phải không mời nổi.

Chẳng phải anh ta còn muốn mang bát đến gặp em à, một bữa cơm đổi lấy bốn chiếc bát đồ cổ, đáng mà”.

Hà Nam lạnh lùng liếc anh ta: “Đây là chuyện bốn chiếc bát ư? Quan trọng là em không muốn ăn cơm với anh ta!”

“Ấy, là em không đúng rồi”.

Bạch Lộc Dư giúp lý không giúp tình: “Em đã đưa ra điều kiện, người ta đồng ý, đương nhiên phải ăn bữa cơm này.



Dù sao cũng phải ăn cơm, ăn với ai chẳng phải đều là ăn à, có đúng không?”

Hà Nam hừ lạnh lùng một tiếng: “Anh nói thật khéo, anh muốn đi thì anh đi đi”.

“Nếu Trần Lâm Dụ chịu cho anh bốn chiếc bát đó, anh cũng đi”, Bạch Lộc Dư cảm thấy không phải là không thể.

Hà Nam nheo mắt: “Rốt cuộc anh có nguyên tắc không hả?”

“Trước mặt đồ tốt, nói nguyên tắc gì chứ”.

Bạch Lộc Dư muốn kích thích cô: “Em đã từng nói với anh như vậy.

Trước đây vì để có được đồ tốt, em việc gì cũng làm được.

Nghĩ năm đó vì một cái kệ cũ kỹ, em về nông thôn làm nông giúp người ta một tháng, bây giờ lớn tuổi rồi thì da mặt mỏng đi hả? Ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn?”

Anh ta huyên thuyên giáo dục cô hồi lâu,Hà Nam lại không có lời nào đáp lại.

Đúng thế, bọn họ chơi đồ cổ, có ai mà không mặt dày, vì lấy được đồ tốt có thể dùng hết ba mươi sáu bảy mươi hai kế biến hóa, không gì là không sử dụng, quá trọng nguyên tắc thì không thể lăn lộn trong ngành này.

Lần trước cô bại trong tay Trần Lâm Dụ, lần này là anh chủ động đề nghị muốn nhường bát cho cô, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?

Cô lắc đầu cười khổ: “Đúng là nhiều tuổi rồi, da mặt cũng mỏng đi.

Anh nói đúng, chỉ là một bữa cơm thôi, vì bốn chiếc bát đó, em cũng phải đi ăn bữa cơm này”.

“Vậy là đúng rồi”, Bạch Lộc Dư biết em gái nhà mình là đứa trẻ thông minh, nói một chút đã thông suốt, chỉ dễ bị hồ đồ trong chuyện của Trần Lâm Dụ: “Em chỉ cần nhớ một điều, bây giờ hai người là vợ chồng đã ly hôn, không cần nương tay với anh ta, lúc cần thịt thì phải thịt!”

Hà Nam cười: “Nói rất đúng.

Anh nhỏ, em kính anh!”

Hai anh em cạn một ly.

Lúc Lê Lâm từ phòng vệ sinh đi ra, thấy sắc mặt Hà Nam đã tươi tỉnh, bắt đầu vui vẻ hưởng thụ món nhím biển, kinh ngạc vì cảm xúc vui buồn thất thường của chị cả: “Em đã bỏ lỡ điều gì rồi à?”

“Không có gì”, Cố Hoành nói: “Tâm tư xấu của người lớn, trẻ con không nên nghe”.

Lê Lâm nghi hoặc nhìn sang Hà Nam: “Chị cả tốt bụng như vậy, có thể có lòng dạ xấu xa gì chứ?”



Hà Nam gật đầu, cảm thấy em gái nói rất đúng.

Cố Hoành và Bạch Lộc Dư cùng lắc đầu, đâm thủng suy nghĩ tốt đẹp của Lê Lâm về Hà Nam: “Cô ấy à, rất xấu xa.

Em gái, nghe anh khuyên một câu, tuyệt đối đừng đối đầu với chị cả của em, kết cục chắc chắn rất thảm”.

… ''-"

Ăn no xong từ cửa hàng đồ Nhật đi ra, Cố Hoành đưa Lê Lâm đi lấy xe, Bạch Lộc Dư đứng ở cửa đợi cùng Hà Nam.

Điện thoại Hà Nam hết pin, cầm điện thoại của Bạch Lộc Dư chơi game, đang chơi được một nửa, đột nhiên hỏi: “Anh hai đến thành phố Nam rồi à?”

“Hả?”, ánh mắt Bạch Lộc Dư trốn tránh: “Chắc không phải chứ”.

Hà Nam mở điện thoại,đưa cho anh ta xem, chỉ thấy wechat nhấp nháy hai dòng tin nhắn, một là hình ảnh căn phòng ở Thủy Vân Gian, một đàn mỹ nữ ngồi trên băng ghế của quán bar ánh đèn xanh đỏ, một người đàn ông buộc tóc ngồi ở chính giữa, làn da trắng ngần, khuôn mặt yêu nghiệt, hai chân hơi cong, trông rất kỳ dị.

Một dòng tin nhắn khác là một câu đơn giản: “Tôi đến rồi.

Đến chỗ cậu chơi, đừng nói với Tiểu Lục là tôi đến thành phố Nam đấy”.

“Vãi!”, Bạch Lộc Dư vội vàng cướp lại điện thoại từ trong tay Hà Nam. tuyệt đối không ngờ anh hai lại gửi tin nhắn cho anh ta vào lúc này, còn để em gái nhìn thấy cảnh tượng trụy lạc như vậy.

Hà Nam nheo mắt: “Thế là có ý gì? Anh hai đến thành phố Nam, tại sao không thể cho em biết?”

Bạch Lộc Dư thấy không giấu được nữa, chỉ đành cười ngài ngại: “Chẳng phải là cho em bất ngờ ư?”

“Đủ bất ngờ rồi”,Hà Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Đến thành phố Nam thì không phải đến thăm em gái đầu tiên, mà đi hưởng lạc mua vui, đúng là anh hai tốt của em”.

Cô dồn nén cơn bốc hỏa, đưa tay ra với Bạch Lộc Dư: “Đưa điện thoại cho em”.

Bạch Lộc Dư thấy em gái nổi nóng, sợ dẫn lửa thiêu thân, cũng không màng tình nghĩa anh em gì nữa, ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.

Hà Nam mở chức năng chụp ảnh, bá cổ Bạch Lộc Dư, chụp một bức ảnh chung gửi cho anh hai, và thêm một câu: “Quyền Dạ Khiên, có giỏi thì cả đời đừng đến gặp em!”

Sau đó ném điện thoại vào trong tay Bạch Lộc Dư rồi lên xe.

Gần như lúc chiếc xe rời đi, điện thoại đổ chuông, Bạch Lộc Dư thầm thở dài, điện thoại được kết nối, vang lên giọng nói cuống quýt của Quyền Dạ Khiên: “Chuyện gì vậy? Sao Tiểu Lục lại ở cùng cậu?”

“Hai bọn em vừa ăn xong”, Bạch Lộc Dư cười trên nỗi khổ người khác: “Em đã nói bảo anh đừng tạo bất ngờ gì đó mà, từ nhỏ đến lớn, bất ngờ của anh chưa lần nào thành công”.



Quyền Dạ Khiên gầm lên trong điện thoại: “Đó là vì có đồng đội heo như các cậu! Một đám phế vật! Mau chóng đưa điện thoại cho Tiểu Lục, tôi dỗ dành nó”.

“Người đã đi rồi, điện thoại cô ấy hết pin, anh đến khu vườn hoa hồng dỗ cô ấy đi”.

Bạch Lộc Dư lại bổ thêm một đao: “Nhưng em nhắc nhở anh trước, hôm nay tâm trạng Tiểu Lục không vui, anh cẩn thận, đừng đụng vào họng súng”.

“Biết rồi!”

Quyền Dạ Khiên tắt máy, vứt một xấp tiền giấy cho đám mỹ nữ trong phòng, vội chạy đến khu vườn hoa hồng dỗ dành trẻ con.

Hà Nam ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy cả ngày hôm nay hỗn loạn chẳng ra sao, tâm trạng cực kỳ không vui.

Cố Hoành lái xe,Lê Lâm ngồi trên cạnh vị trí lái xe, ban đầu còn không dám lớn tiếng nói chuyện, mãi đến khi Hà Nam hỏi cô ta ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào, cô ta mới mở loa, nói luyên thuyên không hết chuyện.

Hà Nam chỉ nói một câu mở đầu, sau đó là Cố Hoành tiếp lời, hai sư huynh muội trò chuyện rất hợp cạ, nhưng trên đường phải đi qua khi về khu vườn hoa hồng, lại đột nhiên bị hai chiếc xe ngang qua chặn đường.

Chiếc xe bỗng phanh gấp, cơ thể Hà Nam lắc mạnh, cau mày.

“Tổng giám đốc Lê, có chuyện rồi”.

Cố Hoành nhìn bảy tám gã đàn ông xuống khỏi chiếc xe đối diện, trong tay cầm côn sắt thì biết tình hình không ổn, lập tức khóa cửa xe, gọi điện cho ông K, gửi định vị qua.

Dưới ánh đèn mờ tối, Hà Nam nheo mắt, người đến không có ý tốt.

chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..

thả cho em like 😍😍 nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.