Trần Lâm Dụ từ quán ăn đồ Nhật đi thẳng về Thủy Vân Gian.
Hà Chiếu nhìn chiếc xe của Hà Nam đi xa dần, hỏi: “Tổng giám đốc Trần, chúng ta không đi theo à?” Không cần”, Trần Lâm Dụ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, mình thực sự trở thành tên cuồng theo dõi mất: “Bảo người mà cậu sắp xếp đi theo là được”.
Tâm trạng anh nóng nảy không yên, kéo cửa kính xe xuống, châm điếu thuốc, đốm lửa đỏ rực lay lắt, Trần Lâm Dụ thờ ơ hút thuốc, trước mắt toàn là cảnh tượng Hà Nam bá cổ Bạch Lộc Dư, mặt sát mặt chụp ảnh với anh ta.
Trước đây cô chưa từng thích chụp ảnh, thậm chí còn không để lại một bức ảnh cá nhân nào cho anh, ngoại trừ ảnh trên giấy đăng ký kết hôn, hai người họ cũng chưa từng chụp chung.
Nhưng trước mặt Bạch Lộc Dư, hình như Nam Mẫn vô cùng thân thiết, kể cả bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng sẽ không thể không tránh hiềm nghi như vậy chứ.
Càng nghĩ vậy, Trần Lâm Dụ càng cảm thấy trong lòng như trồng một cây chanh, vị chua dâng lên từ lòng đất.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là một số lạ, mã vùng của thành phố Bắc.
Anh nhận điện theo bản năng, giọng trầm thấp nghèn nghẹn: “A lô, ai đấy?”
“Anh Hải!”
Trác Uyển vừa lên tiếng thì rất muốn òa khóc, che miệng nước mắt muốn chảy mà không chảy, những ngày này cô ta không biết đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc, đều bị anh từ chối nhận điện, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545804/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.