Không biết qua bao lâu, Cố Sâm cũng đã rời khỏi nhà hàng. Trong phòng ăn rộng lớn lúc này cũng chỉ còn mỗi Cố Hiểu Khê, cô ngẩng ngơ rất lâu khi trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện mẹ mình chết vì mất máu do sinh mình ra. Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại dáng vẻ như trước và rời đi. Trên dãy hành lang, Cố Hiểu Khê đứng trước phòng ăn ngay cạnh phòng mình đã đặt, không chút do dự mà mở cửa bước vào. Trong phòng này, Hoàng Mễ ở bên trong không biết từ bao giờ. Cô bước vào trong và ngồi cạnh bà ấy, còn bà ấy thì từ từ đặt chiếc điện thoại xuống bàn.
" Bà thấy thế nào về những biểu hiện vừa rồi trên nét mặt của ba tôi? "
" Dựa vào biểu cảm trên gương mặt của Cố lão gia, tôi khá chắc những gì ông ấy nói với cô là sự thật. Chuyện ông ấy ân hận và yêu thương cô cũng là sự thật. "
Trước khi Cố Sâm đến, Cố Hiểu Khê đã sắp xếp cho Hoàng Mễ ở phòng bên cạnh. Ngoài ra, ở phòng ăn của mình, cô còn đặt thêm một chiếc camera giấu kín để bà ấy có thể trực tiếp quan sát Cố Sâm và đánh giá ông ấy.
" Bà chắc chắn bao nhiều phần trăm? "
Trước sự ngờ vực của Cố Hiểu Khê, Hoàng Mễ cũng phải thở dài.
" Một trăm phần trăm. Nhưng vì sao cô lại muốn biết rõ chuyện này chứ? Dù sao ông ấy cũng là ba của cô, ông ấy yêu thương cô cũng là điều đương nhiên. "
" Chính vì ông ấy là ba của tôi, nên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600034/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.