Sau khi đã giải quyết những hiểu lầm trước kia, Cố Sâm và Cố Hiểu Khê tiếp tục cùng nhau trò chuyện.
" Ngoài chuyện năm đó của con, con còn muốn biết về mẹ. "
Cố Sâm nghe Cố Hiểu Khê nhắc đến mẹ thì hơi chững lại. Nhìn biểu hiện của ông, cô liền tiếp lời:
" Thật ra con muốn biết về cái chết của mẹ. "
" Mẹ con mất sau khi sinh ra con, bác sĩ nói cô ấy mất nhiều máu nên không qua khỏi. "
Cô nghe thế thì mặt tối sầm.
" Nhưng ba chưa từng đưa con đến mộ của mẹ. "
" Không lâu sau khi bác sĩ chuyển mẹ con vào nhà xác, bệnh viện xảy ra hỏa hoạn. Nhà xác là nơi chịu ảnh hưởng nhiều nhất, thi thể của mẹ con và những người khác cũng bị thiêu rụi. "
Đến đây, Cố Hiểu Khê liền không kiềm chế được cơn run rẩy toàn thân.
" Nghĩa là chết không thấy xác? "
Cô Sâm gật nhẹ đầu, đáp tiếp lời:
" Vì thi thể bị thiêu rụi nên không thể biết được đâu là tro cốt của mẹ con. Ba chỉ có thể bất lực giao cho bệnh viện rãi tro cốt xuống biển. "
Kể lại những chuyện này khiến Cố Sâm như một lần nữa trải qua, song cũng làm ông ấy đau lòng không nguôi.
Qua vài phút im lặng, Cố Hiểu Khê vẫn còn trầm ngâm, song cô lại hỏi một cách vô thức.
" Vậy mẹ là người thế nào? "
" Mẹ con là một tên trộm. " Cố Sâm cười lên một tiếng đầy thê lương rồi nói tiếp: " Cô ấy đã trộm mất trái tim ba, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600033/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.