Trưa hôm ấy, Uất Trì Ảnh Quân trở lại tầng hầm với trên tay là khay thức ăn trưa. Lúc anh ta bước vào, Cố Hiểu Khê nằm co ro trên giường trong tư thế của một thai nhi.
" Em ngồi dậy ăn chút gì đi. "
Ảnh Quân cất tiếng gọi nhưng Cố Hiểu Khê không trả lời. Anh ta thấy thế liền đặt khay thức ăn sang một bên, tiến đến và nhẹ nhàng lay người cô. Thời khắc chạm vào da thịt mềm mại ấy, Ảnh Quân không giấu được vẻ kinh ngạc khi phát hiện cơ thể cô rất nóng. Anh dịu dàng quay mặt cô lại thì thấy hai bên má cô đã ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi môi không ngừng run lên. Không hề nghĩ nhiều, Uất Trì Ảnh Quân ngay sau đó vội bế cô rời khỏi tầng hầm.
Không biết qua bao lâu, khi Cố Hiểu Khê tỉnh lại, cô thấy nơi mình đang nằm chính là phòng ngủ của anh ta. Cô chầm chậm ngồi dậy, không nhớ rõ mình đã rời khỏi tầng hầm bằng cách nào, chỉ nhớ mang máng đột nhiên cảm thấy cơ thể rất khó chịu rồi lịm đi từ lúc nào không hay. Nhìn quanh căn phòng rộng lớn, nơi này bây giờ chỉ có một mình cô. Cố Hiểu Khê sớm đoán được Uất Trì Ảnh Quân nhất định sẽ cho thuộc hạ canh gác ở ngoài cửa nên việc thoát ra từ cửa chính là điều không thể.
Cô đi đến chỗ cửa sổ, nơi mà trước đây cô cũng đã từng nhảy qua cành cây cổ thụ để trốn thoát. Nhưng trong tức khắc, Cố Hiểu Khê nhớ đến cây cổ thụ kia đã bị Uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600017/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.