Ngay khi Uất Trì Ảnh Quân vừa trở về Bán Hải, Tống Phù Ngọc tự biết thân phận, lập tức quỳ dưới chân của anh, luôn miệng xin tha tội.
" Lão đại, thuộc hạ sai rồi. "
" Vậy có biết bản thân sai ở đâu không? " Uất Trì Ảnh Quân ngồi trên ghế, tựa như một bậc đế vương cao ngạo ngồi trên ngai vàng, đôi mắt sâu thẳm đến mức Tống Phù Ngọc toát mồ hôi.
" Quy tắc của Hoàng Long là không được sử dụng chất kích thích, thuộc hạ... thuộc hạ không nên biết pháp phạm pháp. " Tống Phù Ngọc vừa nói vừa run rẩy. Cô ta trộm nhìn lên Uất Trì Ảnh Quân, lại thấy anh đang trừng mắt nhìn mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như dao. Ngay lập tức, Tống Phù Ngọc phải cúi mặt xuống, không dám nhìn tiếp. Gương mặt cô ta lúc này gần như đã trắng bệt.
Uất Trì Ảnh Quân tựa người vào ghế, nhìn những người còn lại trong phòng. Gương mặt anh trở nên điềm đạm hẳn, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn còn đó, cất giọng sắc lạnh:
" Nếu đã nhớ quy tắc của Hoàng Long, vậy có còn nhớ hình phạt không? " Uất Trì Ảnh Quân vừa nói dứt, ngay cả Bạch Lang lẫn Hắc Lang đều lạnh sóng lưng.
Hoàng Long có rất nhiều hình phạt dành cho những người làm sai. Hình phạt dành cho những người biết pháp phạm pháp như Tống Phù Ngọc chính là bị đánh bằng roi. Hình phạt này có thể xem là nhẹ nếu như so với bị đem vào nhà lao tại Bán Hải. Đó là nơi chỉ thấy người vào nhưng không thấy ra, là nơi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/599896/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.