Nghe thấy mình không những không thể rời đi, còn phải ngồi xe lăn, Nhiếp Nhiên lập tức xua tay từ chối: “Không không không... không cần... không cần phiền phức thế đâu.”
Hoắc Hoành ghé mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa thật nửa đùa, “Thực sự không cần à?”
Cô vội vàng bày ra vẻ vô cùng nghiêm túc, “Không cần! Tôi chườm một lúc là sẽ tốt ngay thôi.”
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.”
Sao Hoắc Hoành không biết tâm tư ma quỷ của cô gái nhỏ này chứ, chỉ là anh muốn trêu đùa cô một chút, không ngờ cô thật sự không phụ mong đợi của anh bày ra phản ứng đáng yêu như thế.
Anh nín cười, tiếp tục phân phó cho A Hổ: “Bảo tiếp viên hàng không mang chăn và một cốc sữa ấm tới đây.”
“Không cần, tôi bị dị ứng với thực phẩm làm từ sữa.”
Nhiếp Nhiên vừa nghe tới ăn uống liền lập tức từ chối, cô chưa bao giờ ăn đồ ăn do người khác đưa tới, đây là sự cảnh giác cơ bản nhất.
Hoắc Hoành đăm chiêu nhìn cô một chút, sau đó nói: “Vậy mang một cái chăn tới.”
Tiếp theo đó liền giúp cô ngả ghế ra rồi nói: “Chân của cô cần đặt cao lên, nếu không sẽ bị tụ máu, đến lúc đó sẽ phải ngồi xe lăn thật đấy.”
Nhìn từng hành động cẩn thận của anh, Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Ngài Hoắc à, tôi... ngài cứ kệ tôi, ngài làm việc của mình đi...” Nhìn thấy anh ta cầm chăn định đắp lên người cho mình, Nhiếp Nhiên vội vàng giật lấy cái chăn, tùy tiện đắp lên người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nam-vung-cua-nhi-thieu/1682976/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.