Phương Lượng nhìn mắt cá chân của Phùng Anh Anh, thấy đúng là rất đáng sợ, anh ta hơi nhíu mày: “Không thể chạy nữa mà còn cậy mạnh, đức tính của quân nhân là dũng cảm kiên cường và chấp nhất, chứ không phải ra cố chấp ra vẻ kiên cường. Nếu trong chiến đấu mà cái đầu không biết lạnh thì làm sao có thể đánh thắng trận được chứ?”
Phùng Anh Anh ngậm bồ hòn, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi: “Vâng... Em xin lỗi...”
Cuối cùng, cô ta được người khác dìu khập khiễng ra hỏi khu vực huấn luyện.
Nhiếp Nhiên đi sau đội ngũ, trong lúc lơ đãng đã cùng Lý Kiêu trao đổi ánh mắt, hai tròng mắt của cô ta bình thản như nước, hoàn toàn không có gợn sóng gì.
“Phùng Anh Anh đen đủi thật.”
“Đúng đấy, chắc chắn là bị lây đen đủi của Nhiếp Nhiên rồi.”
Phương Lượng nghe tiếng xì xào nói chuyện trong đám người, quát lên một tiếng, “Ai đang nói chuyện, đứng ra cho tôi!”
Mọi người lập tức im bặt.
“Tôi nhắc lại lần nữa, ai vừa nói chuyện, đứng ra cho tôi!”
Đám tân binh vẫn yên lặng không tiếng động như cũ, không ai bước ra khỏi hàng.
“Không ai đứng ra chứ gì? Vậy được, hôm nay nhóm các em đứng nghiêm cho tôi, đứng cho đến khi nào có người bằng lòng bước ra mới thôi!”
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Mặt trời tháng tám chói chang như muốn lấy mạng người, cảm giác giống như bị nướng cháy, huống chi bọn họ đã đứng cả một buổi sáng, đã sắp tới giữa trưa mà vẫn không thấy có ai muốn đứng ra.
Bụng cả đám đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nam-vung-cua-nhi-thieu/1682942/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.