Nhã Băng ngồi cắm cúi cố gắng ăn hết đông thức ăn mà Hoàng Phong đưa cho mình. Cô dù rất no nhưng không dám dừng lại vì sợ anh. Thi thoảng cô lại nhìn anh một cái như đang mắng anh vậy. Cứ như vậy rồi cuối cùng cô cũng ăn xong hết chỗ thức ăn kia. Nhã Băng vừa thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì Hoàng Phong lại gắp thêm thức ăn cho cô, miệng không ngừng nói:
- Người gì đâu mà gầy đến nỗi không thấy gì ngoài xương bọc da. Em ăn ít như vậy mà vẫn sống được tới tận ngày hôm nay bằng cách nào thế?
Nhã Băng nhìn anh rồi lại nhìn đống thức ăn trên đĩa. Bây giờ cô đã no đến mức không thể dung nạp thêm bất cứ một thứ gì vào dạ dày nữa rồi. Thấy anh không có ý tha cho mình, cô liền lên tiếng:
- Nè anh. Tôi dạ dày không đủ lớn để ăn thêm nữa đâu.
Hoàng Phong nghe cô nói như vậy thì bật cười:
- Vậy sao? Thế mà tôi cứ tưởng em dạ dày không đáy chứ.
Nhã Băng nhìn anh tức đến nghẹn ứ lời. Cô thật sự không thể tin được là anh lại có nghĩ cô là người có cái dạ dày không đáy như vậy được. Nhã Băng còn chưa hết bực mình thì đã thấy anh đặt đũa xuống bàn, nét mặt nghiêm túc:
- Lát nữa em lên thư phòng gặp tôi, tôi có chuyện cần bàn bạc gấp với em.
Nói xong anh đứng dậy đi thẳng lên tầng. Nhã Băng ngồi im như trời trồng vậy. Tiểu Đình thấy anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mua-ve-cua-tong-tai-cao-lanh/2648855/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.