Hoàng Phong thấy cô im lặng không nói gì thì cũng có phần lo lắng. Anh sợ cô sẽ nói lời từ chối. Nhưng anh cũng có kế hoạch dự phòng, bằng mọi giá anh phải cưới được cô về.
Còn về Nhã Băng, cô cảm thấy bản thân chả có lí do gì để kí bản hợp đồng hôn nhân này với anh cả. Nếu cha nuôi cô đã bán cô cho anh thì cũng coi như cô đã thoát khỏi người cha nuôi tàn ác kia rồi.
Hơn nữa, cô không thể giao hạnh phúc của bản thân cho người cô không có tình cảm. Bây giờ cô mới có mười tám tuổi. Đây chính là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của thời con gái. Cô đâu thể cứ thế trao nó cho anh được.
Hoàng Phong như đọc ra được suy nghĩ của cô. Anh hạ giọng:
- Tôi có thể giúp em tìm lại cha mẹ ruột của mình.
Nhã Băng nghe vậy liền có chút dao động, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Tìm kiếm cha mẹ ruột của mình là việc mà bấy lâu nay cô vẫn mong ngóng trong lòng. Ngay cả khi bị bán cho đám buôn người kia thì cô vẫn luôn nuôi hi vọng rằng một ngày nào đó cô có thể tìm lại được chốn về đích thực của bản thân. Tìm được về nơi cô vốn thuộc về và đoàn tụ với người thân mà bấy lâu nay cô vẫn mong ngóng.
Nhưng việc tìm lại cha mẹ ruột của mình cô có thể tự làm được. Cô không cần ai giúp đỡ mình cả. Đó là người thân của cô, cô có thể tự tìm được họ. Nghĩ vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mua-ve-cua-tong-tai-cao-lanh/2648852/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.